Chương 70

992 48 10
                                    

Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad
Convert bởi ꍌꀎꉻꋬ꒐ꄟꀎ ở Wiki dịch

Cho dù Tử Kê dập vỡ đầu vẫn không thể cứu được ông nội.

Lão mũi lõ chết vào ngày thứ ba sau khi bị đưa đến quân doanh, tuyệt thực!

Lão thật sự thà chết chứ không tiếp nhận trị liệu của người Đại Lộc, mặc cho Tử Kê khóc van thế nào vẫn cắn chặt khớp hàm.

Thân thể vốn đã dầu hết đèn tắt càng nhanh chóng cạn kiệt, đến sáng ngày thứ ba, Tử Kê theo thường lệ muốn đi khuyên lão ăn cơm sáng, sờ vào cơ thể đã lạnh cứng.

Hồng Văn và mọi người cho rằng Tử Kê sẽ khóc rất thảm thiết, thế nhưng hắn lại bình tĩnh không ngờ, trầm mặc quấn xác ông nội rồi thiêu cùng với bộ quần áo rách nát.

Tro cốt rải trên sông, chớp mắt đã bị dòng nước cuồn cuộn nuốt chửng, cuốn về phía phương xa không biết tên.

Nghe nói con sông này nối liền Đại Lộc và Sa Hoàng.

Vương Asim nhỏ giọng giải thích cho Hồng Văn: "Hắn nói lão nằm mơ cũng muốn trở về quê quán nhưng không thể thực hiện được. . . Dòng sông này sẽ chảy đến cố hương của lão, nhờ vậy lão có thể về thăm quê sau khi chết."

Hồng Văn hỏi vì sao không thể quay về, Vương Asim nói vùng đất kia từ lâu đã là chiến trường, bị san bằng nhiều lần đến nỗi tuyết rơi vào mùa đông đều có màu đỏ.

Bị nhuộm đỏ bởi vì khắp nơi đều sũng máu.

Khang Hùng đứng ở bờ sông nghe vậy trầm ngâm thật lâu: "Coi như cũng là một hán tử."

Lão mũi lõ sinh thời luôn ngoác mồm hằn học mắng chửi, cuối cùng quả thật lấy cái chết minh chứng cho chí khí của mình. Là khối xương cứng.

Vương Asim kinh ngạc: "Tướng quân không hận lão ạ?"

Trước khi chết lão mũi lõ chửi vị chủ soái này mãnh liệt nhất, lời nói tục tĩu hung ác khó có thể tưởng tượng, khiến người nghe xong chỉ muốn xăn tay áo đập lão một trận.

Khang Hùng bật cười, vẻ mặt phức tạp: "Ta trung thành với quốc gia của ta, lão trung thành với Sa Hoàng của lão, ai có chủ nấy mà thôi."

Nếu như không có chiến tranh, có lẽ mọi người đều là bạn bè, lên núi đi săn không chừng cũng có thể giúp nhau một chút. . .

Đáng tiếc không có "nếu như".

Vương Asim gật gật đầu, trầm tư.

Khang Hùng quay sang Tử Kê đang nhìn chằm chằm vào dòng sông suy nghĩ xuất thần, hỏi cùng một vấn đề vừa rồi Vương Asim thắc mắc: "Hận ta không?"

Nếu không phải ông khăng khăng sai người mang lão mũi lõ đến đây, ít nhất lão có thể kéo dài hơi tàn thêm một tháng.

Tử Kê ngồi xổm bên bờ sông, hai mắt đăm đăm, áo bông đen tuyền làm hắn trông như một cây nấm mốc lớn, hồi lâu mới lắc đầu.

Hắn quả thực không biết nên hận ai.

Dường như hận nhất hẳn là bản thân hắn.

[Hoàn] THÁI Y NHẤT PHẨMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ