Chương 32
Sáng hôm sau, A Lục dậy sớm. Nàng dùng khăn lạnh chườm vết sưng ở mắt, vấn tóc gọn gàng. Quần áo của nàng không có thứ gì chỉn chu cả, chỉ có thể ăn mặc sạch sẽ nhất mà thôi. Lý thẩm cùng con gái mình sang nhà từ sớm. A Lục biết ơn cực kì, nàng thân cô thế cô đón những người cao quý kia làm sao.
Nhờ có họ, nên khi người đến không để nàng phải thân chinh ra chào mời vào, vẫn có phong thái của người làm chủ.
"Những chuyện này là Đoàn đại nhân nói cho ta biết. Chúng ta cũng chỉ giúp được cháu đến đây thôi."
A Lục gật đầu, siết tay Lý thẩm thật chặt.
"Lão nô bái kiến vương phi!" gương mặt già đanh kia lên mặt với nàng, dù hành lễ cũng không có chút phong thái khiêm nhường. Bà ta nói bằng giọng vùng Tô Kỳ.
A Lục kinh ngạc, sau đó cũng dùng giọng Tô Kỳ đối đáp lại. Có vẻ như người từ kinh thành không biết nàng có thể nghe hiểu tiếng kinh thành. Cũng tốt!
A Lục ra hiệu cho Lý thẩm cũng dùng giọng Tô Kỳ nói chuyện với mình.
"Không biết nên xưng hô với ngươi ra sao?" A Lục mỉm cười.
"Lão nô là cung nữ lâu đời dạy quy tắc trong kinh thành, họ Từ, vương phi có thể gọi lão nô là Từ ma ma."
"Từ ma ma." nàng mỉm cười.
Nếu như đã bị coi như kẻ không biết gì, vậy thì nàng cũng không biết gì hết. Như thế có dễ sống hơn không?
...
Một tuần sau, phủ Tín vương ở kinh thành đón nhận một bức thư từ ẩn vệ của hắn gửi cho. Ẩn vệ này là Tín vương đã đưa cho A Lục nhưng dường như nàng chẳng nhớ ra. Ẩn vệ viết rất rõ về tình trạng tuyệt vọng của A Lục lúc nhận thánh chỉ.
"Thẩm cô nương hình như có ý định tự vẫn. Nô tài thấy nàng ấy định đâm đầu vào cột hoặc nhảy giếng. Nhưng nàng đều không làm thế không rõ vì sao. Ngày hôm sau có ma ma trong cung đến, bắt nạt cô nương nhưng cô nương vẫn im lặng chịu trận. Cô nương nghe hiểu được những giễu nhại của họ nhưng không nói gì hết, cũng không phản pháo!"
Tín vương mặc kệ những câu chữ khác, nhưng chỉ riêng chuyện A Lục cũng tuyệt vọng, chứng tỏ phần nào nàng ta không nằm trong kế hoạch của Tần Giác Doanh hay Tần Giác Kỳ. Trong lòng hắn bớt đi sự âm trầm và nghi kị một chút nhưng vẫn cảm thấy tức ngực đầy khó chịu.
Chuyện bị tính kế bằng hôn nhân hắn đoán được, chẳng qua không nghĩ Thịnh hoàng kia có thể làm đến mức này. Hắn nhắm mắt điều tức hơi thở. Kể từ khi biết chuyện hôn nhân, bá quan văn võ trong triều cũng rụt mình lại, hắn không trách, chỉ thấy phiền não đạp lên phiền não, dày vò tâm trí hắn.
Nếu như A Lục thực sự cũng bị cuốn vào đầy vô tình, vậy thì Tín vương cho nàng danh phận này cũng được, không cần làm khó nàng. Nhưng nhớ lại lập trường của nàng là đứng về phía tiểu Cửu và tiểu Tứ làm hắn đau đầu.
Vương phi của mình thà rằng thân phận thật sự thấp kém, thà rằng không có một tí gì liên quan đến triều đình, hắn vẫn có thể bao bọc nàng. Nhưng, vương phi của hắn vừa vặn không-được-nước gì cả. Tín Vương mệt mỏi xoa trán. Nàng ngốc triệt để còn đỡ, nàng thông minh thực sự cũng đỡ, nàng ngoan ngoãn hẳn cũng đỡ, nhưng không.
![](https://img.wattpad.com/cover/337677502-288-k624126.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Xuyên không] A Lục
Ficção GeralNàng rơi vào vòng xoay của vận mệnh. Không ai cứu vớt nàng, vậy nàng cứu vớt chính mình Lưu ý: Nữ chính không có bàn tay vàng, không có chuyện tình oanh oanh liệt liệt, nữ chính vì sống vì tồn tại sẽ cố hết sức làm mọi thứ. Nam chính không nhất định...