Chương 14. Nhận nhầm

13 1 0
                                    

" Công tử! Thuốc ..."- Cửa bị đẩy ra , lời nói còn chưa hết đã bị người bên trong ra hiệu dừng lại, thiếu niên biết ý, y để thuốc trên bàn rồi rời đi . Người trên giường vẫn bị tiếng đóng cửa làm cho tỉnh giấc. Tiểu Phong mơ màng dụi mắt nhìn ra cửa , kẻ mặc trường bào màu đen đã sớm che mất ánh sáng bên ngoài .


" Sư phụ?"


Lạc Hiên vẫn ngồi bất động , hắn nhìn như không nhìn Tiểu Phong, khuôn mặt đầy ưu tư ,hắn không trả lời nàng .


" Người về rồi!"


Mắt Lạc Hiên lúc này mới lấy Tiểu Phong làm tiêu điểm,hắn chậm rãi đến bên giường , đem tay chạm nhẹ vào chiếc má hồng mịn của nàng, có chút hưởng thụ.


" Chuyện hôm qua... có sợ không?"


Tiểu Phong mắt đối mắt, nàng định nũng nịu một hồi để hỏi hắn nhiều thật nhiều , kết quả là bị nhiệt trong đôi mắt hắn làm chùn xuống , xem ra hắn lo cho nàng, nàng còn tưởng hắn sắp khóc đến nơi . Tiểu Phong đành lắc đầu nhưng sự hiếu kỳ vẫn không ngừng áp chế nàng, người ta cũng một phen hoảng sợ , đâu thể để nàng sống ngày qua ngày mà lòng đầy nơm nớp cơ chứ?


" Người biết chuyện gì sao?"


Lạc Hiên biết không giấu được nàng , khẽ cụp mắt :" Ta ngày trước từng đắc tội một số người , xem ra bọn chúng thật không muốn để ta sống ..."


Hắn cười trừ , mắt lại nhìn về phía nàng, có lẽ hắn muốn đoán xem Tiểu Phong nghĩ gì:" Liên luỵ ngươi rồi ! "


Tiểu Phong biết hắn đương nhiên tự trách , nhưng bây giờ , ngoài là Tiểu Phong, tiểu đệ tử của Lạc Hiên ra , nàng không còn biết bất cứ thứ gì trên đời . Hơn nửa năm ở cùng với nhau, hắn chưa từng đối xử tệ với nàng , nếu không muốn nói là tốt một cách thái quá. Ngày ngày được nuông chiều khiến nàng có cảm giác ỷ lại vào hắn. Nàng đương nhiên lắc đầu :" Ngươi tốt rất với ta, đừng lo, sau này ta sẽ làm người lợi hại , ta sẽ bảo vệ ngươi, giống như ngươi bảo vệ ta." - Nói rồi nàng đưa tay vuốt tóc hắn, giống như hắn thường an ủi nàng , giống như mỗi lần nàng không vui , hắn liền sẽ nói:" Ta ở đây".


Lạc Hiên đắm chìm trong sự quan tâm của nàng, sóng mũi có chút cay, nàng không hiểu, như thế này đã là tốt lắm rồi ... " Ngươi sẽ không ở bên ta cả đời...Thế gian có hợp ắt có tan" .


" Ta sẽ làm người lợi hại, sau đó bảo vệ ngươi, cả đời." Nàng quả quyết.


Lạc Hiên lòng càng trĩu nặng , thật hy vọng lời nàng nói là thật, đừng lừa hắn, chính hắn cũng đang tự dối mình .


" Chúng ta không nói chuyện này nữa, người đã điều chế được thuốc hay chưa?"


" Ta không chắc thuốc sẽ có tác dụng , nhưng mà..."


" Nhưng mà thế nào?"


" Không thể ở đây lâu!"


" Ngươi đắc tội với cả gia phả người ta à?"


Lạc Hiên nghe nàng nói mà bật cười:" Có lẽ... mặc kệ bất luận bọn chúng có bao nhiêu, đều không để thương tổn ngươi!"

Fanfic Tuyết Hoa Thần KiếmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ