Thú Vườn ve vẫy đuôi nhìn cô, Quỳnh Anh chỉ nhẹ nhàng uống tách trà nóng. Hắn nhìn người trước mặt rõ ràng là Quỳnh Anh cớ sao lại hắn lại thấy hình bóng của Vô Cữu chứ. Mạnh Bà đi ra thấy cô đang uống trà cũng không nói, bà biết mấy nay Diêm Vương có chuyện nên Quỳnh Anh dường như mất ăn mất ngủ, viên thuốc Bạch đưa khiến cô nằm vùi trong phủ cả một ngày trời.
- Ngày mai, canh mấy Cữu sẽ làm lễ? - Hắn hỏi
- Nghe bảo cỡ chiều bắt đầu bái đường sau đó thì tiệc, ngồi yên đi - Mạnh Bà cắt lại tóc cho hắn
- Quỳnh Anh...nhờ nàng đưa cho em ấy thứ này, mai tôi sẽ không đến lễ bái đường - Hắn đặt miếng đồng điếu
- Mày là anh Chấn Bảo, mày không đi? - Mạnh Bà hỏi
-...Mai tôi còn việc - Hắn đáp nhỏ
- Là vì ngài không cam tâm nhìn Cữu bái đường với Chấn Bảo hay thật sự ngài bận? - Quỳnh Anh nhẹ hỏi
Thú Vương không đáp lại, hắn quả thật đang trốn tránh nàng. Hắn có thể đủ can đảm để nhìn Quỳnh Anh bái đường nhưng không hiểu sao nghĩ đến Vô Cữu bái đường khiến hắn sợ sệt như một đứa trẻ bị. Mạnh Bà đứng tỉa lại tóc cho hắn, bà không nhớ đã bao lâu rồi bà mới cắt tóc cho Thú Vương, chắc cũng đã rất lâu rồi. Quỳnh Anh nhìn hắn không trả lời mình đưa tay cầm miếng đồng điếu.
- Quỳnh Anh, Hắc sao rồi? - Mạnh Bà hỏi
- Con bé từ qua giờ hình như ở cùng Thỏ Cọc - Quỳnh Anh nói
- Hắc chắc cũng không đến đâu, cô ta yêu Cữu mà - Hắn nói
Mạnh Bà và Quỳnh Anh ngạc nhiên nhìn nhau, hắn có phải đang nói sảng? Hắc và Bạch quả thật rất thân mật hơn cả tình bạn nhưng cả hai không ngờ Hắc sẽ Bạch.
- Nói bậy bạ đi - Mạnh Bà mắng
- Tôi tưởng mọi người biết rồi? - Hắn nghiêng đầu hỏi
Cả hai chợt im lặng, vì trước giờ cả hai nói là thương Hắc Bạch như nhau nhưng cả hai chỉ lo cho Bạch nhiều hơn. Hắc chỉ hợp khi nói chuyện với Diêm Vương, hoặc chỉ đơn giản là chọc gì đó chứ bình thường cả hai đều không để ý Hắc.
- Mạnh Bà..bà cắt xong chưa - Hắn hỏi
- Gần xong rồi - Mạnh Bà nói
-...Quỳnh Anh - Hắn nói nhỏ
- Việc gì? - Cô nhìn hắn
- Rồi đó xong xuôi. Đỡ hơn đầu nãy rồi - Mạnh Bà đặt kéo xuống
Thú Vương sờ đầu mình rồi từ từ đứng dậy. Quỳnh Anh và Mạnh Bà nhìn hắn, Thú Vương nhìn cả hai liền cúi đầu.
- Xin lỗi cả hai vì tất cả. - Hắn nói
Cả hai đều ngạc nhiên đây có lẽ là lần đầu hắn nói lời xin lỗi với cả hai, Thú Vương ngước lên rồi rời đi, Mạnh Bà muốn đi theo nhưng Quỳnh Anh lắc đầu, hắn lang thang một chút lại đến Phủ Vô Thường, nơi đây chẳng có chút hơi ấm nào, không một ánh đèn nào. Hắn từ từ đẩy cửa phòng của Bạch, mùi thảo mộc vẫn còn nhưng nhẹ, hắn từ từ bước đến chiếc giường, hắn đổ người xuống giường như lông vũ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Luân Hồi
Science FictionKiếp trước chúng ta từng gặp nhau rồi sao? Dù có ta cũng chỉ là vật thế thân của Phu Nhân, ta xin phép ngài Thú Vương