Vô Cữu nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ lành liền cắn chặt môi, nàng loạng choạng đứng dậy từ từ lau đi những giọt nước mắt của mình. Nàng cầm mũ phượng từ từ đội lên, Vô Cữu hạ màn che mặt màu đỏ xuống, nàng nhắm chặt bước đi đến cửa phòng, nàng đưa tay chạm vào tay nắm cửa. Một bàn tay bịt miệng nàng, Vô Cữu vội cầm cổ tay hắn bấu mạnh, nàng dùng sức đạp vào cửa. Mạnh Bà và Quỳnh Anh nghe tiếng động liền chạy lên, cả hai mở cửa ra đã không thấy nàng chỉ thấy mũ phượng rơi dưới đất.
- Quang Nhâm!? - Quỳnh Anh chạy vội xuống
- Vợ em bình tĩnh lại, sao vậy? - Anh lo lắng ôm vợ hỏi
- B..Bạch con bé biến mất rồi?! - Cô lo lắng nói
- Hả?! - Anh hoang mang nhìn
Mọi người náo loạn lên tìm nàng cả nữa ngày cùn không thấy đâu. Mạnh Bà sốc đến mức ngất đi, Phụ Bếp vội ôm bà lại trước khi Nguyệt Lão đụng vào, Tất An cũng phụ đưa Mạnh Bà nghỉ ngơi.
...
Vô Cữu mơ màng tỉnh dậy bởi tiếng sóng rì rào thêm tiếng mưa tí tách, nàng mở mắt thấy mình căn nhà được bao phủ bằng kính chỉ có đằng sau lưng nàng là lót gạch đàng hoàng, Vô Cữu hoang mang nàng ngồi dậy.
Cộp Cộp
Nàng nghe tiếng từ đằng sau liền xoay người lại, một nam nhân vừa tắm xong đang vừa đi lên cầu thang vừa lau tóc, trên người chỉ có một cái khăn quấn ngang hông. Vô Cữu nheo mắt nhìn đến khi nam nhân bước gần hơn thì nàng mới nhận ra hắn. Chấn Phong nhìn nàng đang ngơ ra liền giơ tay quơ trước mặt nàng, Vô Cữu chớp mắt nhìn mới để ý hắn đang ở trước mặt nàng và không mặt gì khiến mặt Vô Cữu đỏ bừng lên quay đi chỗ khác.
- Kính của em - Hắn đưa kính ra
- Cảm ơn ngài - Nàng cầm kính
- Đồ em trong tủ, đi thay đi rồi xuống nhà- Hắn xoay người
Vô Cữu đeo kính vào nhìn Chấn Phong thứ nàng nhìn là quả đầu mới của hắn, nàng nghiêng đầu nhìn nó. Chấn Phong cầm đồ xoay lại nhìn Vô Cữu, nàng vẫn đang nhìn chằm chằm hắn. Nàng thầm đánh giá cơ bụng của hắn rất săn chắc, bình thường không thấy vai hắn rộng và to như thế, nàng đang thầm chấm điểm body này của hắn.
- Cữu - Hắn kêu
- Hả? - Vô Cữu ngơ ngác nhìn
- Không thay đồ? - Hắn hỏi
- Có - Nàng bước xuống nệm
Chấn Phong mở cửa tủ sẵn cho nàng, hắn đi thay đồ. Vô Cữu bước lại gần tủ đồ liền ngạc nhiên đây đều là đồ của nàng ở Âm Giới mà? Nàng giơ tay đẩy từng bộ đồ nhưng đồ bộ đâu? Hắn gôm thiếu sao? Vô Cữu mới nhớ ra đồ bộ bình thường nàng mặc đều ở phòng Tất An.
Lát sau
Chấn Phong ngồi bàn ăn đợi nàng, Vô Cữu bước xuống nhà choáng ngợp với đồ ở bên dưới khác xa so với phòng ngủ, bên dưới là theo phong cách cổ điển. Hai bên hông có tủ sách dài, phòng bếp thì lại nằm ngay dưới phòng ngủ, còn có một lò sưởi khá to nằm gần sofa. Chấn Phong nhúc nhích tai, nàng đi xuống kiếm nhà bếp thì nhìn sang trái thấy hắn đang ngồi. Chấn Phong mở mắt ra nhìn nàng liền che mắt nhìn hướng khác, hắn thầm đánh giá gu đồ ngủ của bà lão đã ở dưới Âm Phủ kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
Luân Hồi
Ciencia FicciónKiếp trước chúng ta từng gặp nhau rồi sao? Dù có ta cũng chỉ là vật thế thân của Phu Nhân, ta xin phép ngài Thú Vương