Chương 45

59 4 2
                                    

Chấn Phong ngậm điếu thuốc ngồi dưới cát ngắm nhìn tia sáng đang từ từ xuất hiện ở xa, nơi giao giữa biển và trời, hắn ngủ không được nên ra ngoài đây ngồi. Một bàn tay chạm vào vai của Chấn Phong, hắn ngước lên thấy cô liền ngạc nhiên.

- Nàng d..dậy sớm vậy? - Hắn hỏi

- Có chút lạnh nên không ngủ được - Cô đáp

Hắn cởi áo khoác ngoài để xuống cát cho Quỳnh Anh nhưng cô chọn ngồi dưới dép của mình, Chấn Phong nhìn Quỳnh Anh rồi đưa điếu thuốc ra xa.

- Tôi hơi nhiều thắc mắc nhưng tại sao lại cứu tôi mà lựa chọn hi sinh Cữu, trong khi lúc đó ngài có thể cứu cả hai - Cô nói

-...Lúc ấy tôi nghe tiếng cứu cả hai, khi đi tới thấy em đang vùng vẫy sắp hết hơi,...tôi mới lao xuống cứu em. Đừng hỏi tôi về việc có yêu Cữu hay không? Bởi tôi chưa có câu trả lời cho câu hỏi ấy,...chỉ là trong lòng hình như vẫn có hình bóng của em thay vì Cữu - Hắn đáp

Quỳnh Anh nhìn hắn rồi nhìn ra biển lớn, Chấn Phong dịu đầu thuốc xuống cát.

- Cữu con bé thật sự thích ngài, con bé đã từng kể tôi nghe...có vẻ nếu con bé không chết thì sẽ thực sự sẽ rời khỏi chốn hoa lệ ấy để đến kinh thành tìm ngài - Cô nói

-...Lúc ấy là tôi nói dối em ấy rằng tôi phải đi lên kinh thành để thi trạng nguyên - Hắn nói

- Vì lý do đó, nên con bé đã nhịn ăn nhịn mặc để có tiền chuộc thân cho cả con bé và An An, ngài có biết khi đó Vô Cữu đã thật sự thích ngài? - Cô hỏi

-..Tôi..không biết, lúc ấy tôi vừa mất em, vừa mất gia đình giống như cái cách mà chồng em hiện tại đang chịu..Lúc ấy tôi chỉ có em, tôi không muốn nghĩ đến ai - Hắn nói

-...Cữu dường như làm Bạch Vô Thường suốt kiếp, con bé luôn tìm hình bóng của anh mỗi khi nghe oan hồn xuống. Con bé cứ đứng đó đợi chờ chàng trai đã khiến trái tim con bé đi lệch nhịp, nhưng thứ con bé ấy không ngờ người mà khiến con bé yêu đến ngần ấy năm lại chính là người khiến con bé đau khổ đến mức không còn nước mắt để khóc...Ngài có biết sau vụ ấy xảy ra, con bé ở yên trong phòng, An An nghe được tiếng nấc đến nghẹn của Cữu, nhưng chẳng thể làm gì. Tôi và Nguyệt Nương cứ nghĩ rằng ngài đã thật sự thay đổi, thật sự yêu con bé nhưng cả hai chúng tôi hình như đã nhầm - Cô nhẹ giọng nói

Chấn Phong chợt im lặng rồi sờ vào cát mịn, hắn thở nhẹ ra rồi hướng mắt nhìn biển lớn. Quỳnh Anh nhìn hắn rồi nhẹ nhàng đứng dậy, cô phủi nhẹ cát trên người.

- Nếu ngài không yêu con bé thì..hãy cố gắng cho con bé, đừng để đến gặp mặt nhau cũng không thể - Cô nói

Chấn Phong im lặng nhìn bóng hình của cô, hắn nheo mắt lại khi thấy cả bóng hình của Vô Cữu ở cô. Là do hắn yêu Quỳnh Anh quá mức hay chỉ đơn giản là hình bóng hắn thấy thật sự là Vô Cữu, hắn trầm mặt lại nghĩ đến những gì cô nói.

...

Chấn Phong nhẹ bế hai đứa nhỏ tìm khắp Phủ Diêm Vương không thấy anh đâu liền nheo mắt, hắn chạy đi tìm Diêm Vương thì thấy anh đang ôm chai rượu gục trong phủ Mạnh Bà, hắn ôm hai đứa nhỏ đi tới xem, Diêm Vương gục mặt ở bàn trà. Chí Hiếu và Uyển Như đưa tay nắm tóc anh dựt mạnh một cái khiến Diêm Vương cau mày bật dậy giơ tay lên, cả hai đứa nhỏ sợ nắm chặt cổ áo hắn.

Luân HồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ