Lúc Lạp Lệ Sa trở lại Chiêu Dương điện, Phác Thái Anh đang phơi nắng. Đây cũng là thời gian nàng xử lý cung vụ.
Xa xa nhìn qua, Phác Thái Anh giống như một chú mèo tắm ánh mặt trời thoải mái đến sắp ngủ rồi. Ngay cả Tác Ni đứng ở bên người nàng báo cáo cung vụ cũng dường như không phải đang báo cáo cung vụ, mà giống như đang hát một ca khúc có giai điệu chậm rãi nào đó. Tóm lại, tình cảnh này là vô cùng tốt để nghỉ ngơi.
Lạp Lệ Sa đem cuộc sống quy hoạch thành công việc, mà Phác Thái Anh đem công việc hưởng thụ như cuộc sống.
Nhìn bộ dạng Phác Thái Anh lười biếng như vậy, khóe miệng Lạp Lệ Sa nhịn không được giơ lên một chút nhỏ. Nhưng mà, đầu ngón tay của nàng không cẩn thận đυ.ng vào mật báo trong tay áo. Tay của nàng vẫn là lạnh a. Ánh mặt trời tháng năm cũng không có làm cho nàng cảm nhận được bao nhiêu ấm áp. Chiến tranh cho tới bây giờ đều tàn nhẫn như vậy.
Lạp Lệ Sa đi từng bước một tới bên cạnh Phác Thái Anh. Động tác của nàng rất nhẹ, nàng còn lắc đầu ý bảo Tác Ni không cần hành lễ.
Phác Thái Anh bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt thẳng tắp rơi vào bên người Lạp Lệ Sa. "Hôm nay ngươi trở về thật sớm." Phác Thái Anh nói.
"Bước chân của ta đã rất nhẹ rồi, làm sao ngươi biết ta đến?" Lạp Lệ Sa hỏi.
Phác Thái Anh dương dương đắc ý mà nở nụ cười: "Bởi vì Tác Ni bắt đầu khẩn trương a! Bởi vì thấy ngươi đến, vì vậy tiếng nói của nàng không tự chủ được nhanh hơn một chút." Tuy rằng biến hóa như thế cũng không tính là quá rõ ràng, nhưng vẫn như cũ để cho Phác Thái Anh nghe ra. Nàng dám khẳng định là Lạp Lệ Sa đến đây!
Tác Ni lộ ra một biểu lộ ngỡ ngàng. Nếu như Phác Thái Anh không nói, kỳ thật ngay cả Tác Ni đều không có phát hiện ra thanh âm của nàng biến hóa.
Phác meo meo cảm thấy khả năng cảm nhận cảm xúc của nàng là phi thường cường đại, cho nên nàng rất nhanh từ trên ghế ngồi thẳng người lên, hỏi: "Gặp phải chuyện gì khó giải quyết sao? Tính toán thời gian, tình hình chiến sự mới nhất của Tây Bắc đã được đưa tới rồi đi? Chẳng lẽ là thế cục chiến tranh không lạc quan sao?"
"Nét uể oải trên mặt ta chẳng lẽ rất rõ ràng sao?" Lạp Lệ Sa lại hỏi.
Phác Thái Anh lắc đầu: "Ta lo lắng cho ngươi."
Lạp Lệ Sa học bộ dạng của Phác Thái Anh lắc đầu: "Không có gì. Chỉ là có chút mệt mỏi thôi, hôm nay bỗng nhiên muốn nhanh chóng tìm thời gian nhàn rỗi một chút."
"Ngươi không thể tự mình gánh vác mọi chuyện a... Ngươi nên cho người khác càng nhiều tín nhiệm, tuy rằng bọn họ không nghĩ chu toàn bằng ngươi, nhưng bọn họ cũng sẽ không làm sự tình trở nên rối loạn, biết không?" Phác Thái Anh xê dịch qua một bên trên cái ghế, "Tới đây, cùng nhau nằm xuống đi."
Ghế nằm không lớn, hai người nằm cùng nhau liền có chút chật chội. Vì vậy, Phác Thái Anh rất tự giác mà nhích tới gần trong lòng Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh nói tiếp: "Trên thế giới này, mãi mãi cũng sẽ không thiếu kẻ ngốc, bọn hắn luôn dễ dàng bị lừa gạt, dễ dàng bị thuyết phục, dễ dàng bị lợi dụng, dễ dàng bị sai bảo... Nhưng không phải bọn hắn vẫn sống tốt sao? Có bao nhiêu người thật sự vì ngốc mà chết chứ? Đối với những người này mà nói, có thể có một người thông minh cơ trí giống như ngươi làm quyết định, cũng đã là một chuyện may mắn rồi. Ngươi không thể buộc tất cả mọi người trở thành thông minh."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Vi Hoàng [Cover][Lichaeng]
RomanceTác Giả: Ngư Tiểu Quai Quai Thể loại: Bách hợp, cổ đại, cung đấu, cung đình hầu tước, xuyên không Số chương: 115 chương + 5 ngoại truyện Nhân vật chính: Phác Thái Anh x Lạp Lệ Sa (Tên nhân vật gốc: Tô Vân Chỉ x Cung Khuynh) ---- Văn án 【Một câu giới...