Đêm hôm đó, đám người Nguyễn Hoài hạ trại nghỉ lại ven sông.
Ngó lên trời cao thấy khuôn trăng tròn vành, Hai Dương nhủ thầm, đã đến rằm nữa rồi. Cậu ngửa đầu nhìn trời một lúc lâu, đoạn thở ra một cách nặng nề.
Những kiếp trước, cậu đều chết vào những ngày rằm. Đúng hẹn như lời thề son sắt của chàng nàng Ngưu Chức.
Có lẽ đêm nay sẽ trở thành một trong những dịp ngẫu hứng đó chăng?
Và rồi, cậu trông thấy nàng.
Bao nhiêu âu lo về cái chết đêm rằm, tự dưng bị trôi tuột đâu mất.
Thời khắc nhìn thiếu nữ kia lao người xuống sông, một mớ cảm giác hỗn tạp bỗng dấy lên trong lòng Dương. Không phải lo lắng, cậu biết nàng sẽ không nhảy sông tự sát. Những kẻ vững tay giương cung giết hàng loạt người sẽ không chọn cách chết phiền hà như vậy.
Huống hồ, thiếu nữ này còn biết bơi.
Quả nhiên, Dương đợi được hai khắc thì thị ta đã bơi lại vào bờ, toàn thân ướt sũng bò lên ngồi tựa lưng vào gốc cây thở dốc, miệng không ngừng lẩm bẩm tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... Cái dáng vẻ chật vật, hoang mang, sợ hãi này thật khác điệu bộ ung dung nhàn nhã ban sáng quá đỗi.
Xem chừng cô nàng vừa gặp ác mộng rồi.
Ông trời, quả thật là một kẻ biết đùa theo quy luật, đến nguyền rủa con người cũng chọn chung thời điểm. Cả nàng và cậu đều chẳng thể yên bình vào những đêm trăng.
Dương khoanh tay đứng tựa vào gốc cây quan sát một lúc, đoạn mỉm cười bước ra.
"Em họ, ban đêm đi bơi thế này không sợ cảm lạnh sao?"
Thiếu nữ giật mình mở mắt, toàn thân nảy lên như chạm phải lửa, sự hoang mang vỡ òa trên gương mặt trắng toát, bộ dáng chật vật đáng thương vô cùng. Dương bỗng thấy trong lòng có chút thương hại, nói gì đi nữa thị cũng chỉ là một người con gái, có là sát nhân tàn bạo đến đâu thì cũng có lúc bị chính bóng ma trong tâm hành hạ ngược lại. Cậu đưa tay ra toan chạm vào vai trấn an nàng, song vừa trông thấy chút rong rêu bám trên y phục ướt sũng thì lập tức rụt tay lại. Cậu ghét mấy thứ dơ bẩn lắm.
Mất đến vài hơi thở để Vũ trấn tĩnh, nàng nhắm mắt định thần, khi mở lại đã kéo về ý thức.
"Cậu hai?"
Dương ngồi xổm xuống trước mặt nàng, mắt híp thành một đường cong mềm mại. "Còn 'cậu hai' gì nữa? Gọi lại 'anh Dương' như xưa đi là vừa."
Đầu óc vẫn còn bị quay cuồng bởi những hình ảnh ghê rợn trong mơ, Vũ vuốt nước trên mặt, nhíu mày hỏi một cách yếu ớt.
"Anh Dương?"
Dương gật đầu, cởi áo khoác ra phủ lên người nàng, động tác cẩn thận để không chạm đến dù chỉ là một sợi lông của đối phương. Cậu tự nhủ, thà rằng hy sinh cái áo ngay bây giờ, chờ một lúc sau biết đâu đấy nàng lại nổi cơn xúc động lao vào ôm cậu? Cậu chắc chắn không chịu nổi thứ nhớp nháp tanh tưởi kia dây lên người mình.
Hoặc là, cái ôm của chủ nhân chúng.
"Ừ, sau này về làm mợ hai nhà Nguyễn Hoài rồi, gọi bọn tôi tớ đào hẳn cái ao trong sân cho mà tắm đêm, khuya khoắt mò ra sông bơi lội như vậy thật chẳng ra làm sao."
BẠN ĐANG ĐỌC
Tình Nghĩa Đồng Đạo
Ficción históricaCâu chuyện kể về nàng Vũ ở làng nọ, ôm hận chết đi lại phát hiện bản thân sống lại lần nữa vào ngay thời khắc mọi sự bắt đầu đổ vỡ trong cuộc đời. Trải qua một kiếp cơ cực, nàng đã biết kẻ chủ mưu sau mọi đau thương mình phải gánh chịu chính là gã h...