Lưu Sở Thiên dẫn đám người Thương Viêm đến một khu dân cư, chung quanh bắt đầu tụ tập một đám người, nhưng có thể là do Lưu Sở Thiên ở đây, những người này cũng không dám công khai nhìn thẳng.
Dọc theo đường đi,Thương Viêm có thể nhìn thấy rõ ràng nơi này, cho dù là phương tiện hay là an toàn cũng không phải là bên ngoài có thể so sánh.
“Trong thành tuy là địa bàn của chúng ta, nhưng người của mình cũng không nhiều lắm, những người bên ngoài tiểu khu Ly Thiên đều là người dân bình thường hoặc là thành viên ngoại lai, chỉ có trong tiểu khu này mới có thể coi là người một nhà.” Lưu Sở Thiên đi phía trước dẫn đường, gã cảm thấy có chút đắc ý, đi đường hết huơ tay lại huơ chân, làm cho Thương Viêm trong lòng buồn cười không thôi, nhưng mà không thể phủ nhận Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng đem nơi này cải tạo thực xuất sắc.
Diễm Quân Ly mặt không đổi sắc mà đi phía sau, đầy người khí thế làm cho đám người xung quanh dù lòng đầy hiếu kì cũng không dám làm càn, mà Thương Viêm lại là bị Diễm Quân Ly ôm vào trong ngực, tuy rằng hai tai vốn đã đỏ bừng, nhưng cậu cũng không phản đối.
Đi ở cuối cùng chính là Tống Tùng vừa mới gia nhập, nhìn thấy nơi này, hắn cũng không dám công khai quan sát xung quanh, đối với những tầm mắt như có như không cũng chỉ có thể làm bộ bình tĩnh, cho dù hiện tại hắn đã âm thầm kinh hãi không thôi.
Thủ vệ cùng tuần tra đều là dị năng giả cấp 4, mà những dị năng giả hắn nhìn thấy ở nơi này ít nhất cũng đã cấp 3, ngay cả người nhà của họ, chỉ là nhìn ánh mắt cũng biết tuyệt không phải là nhưng kẻ chỉ biết khiếp đảm trốn tránh, sợ là tất cả người nơi này đều đã từng giết qua tang thi.
Phát hiện này vừa nảy ra, Tống Tùng cũng bị ý tưởng của chính mình làm cho hoảng sợ, nhìn bóng dáng ba người phía trước hắn không biết phải là dùng tâm tình gì để hình dung mới tốt.
Tiểu khu bởi vì là nơi xa hoa, cho nên trong phương diện an toàn cũng rất chú trọng, bốn phía đều có tường vây, tuy rằng không cao nhưng đó cũng là nguyên nhân Lưu Sở Thiên lựa chọn nơi này, bọn họ còn ở mặt trên sửa chữa một chút, phòng ngừa không ít dị năng giả có ý đồ xông vào.
Thương Viêm đối với sự an bài của Lưu Sở Thiên dành cho dị năng giả cũng không tỏ thái độ, cậu tin tưởng người này sẽ có nhiều ý tưởng hơn so với mình. Cậu nghĩ nghĩ về vài thứ đồ còn tại trong không gian, hẳn là có không ít thứ phù hợp trang bị trong này. Đám người rất nhanh liền tới nhà trọ, phương tiện nơi này so với tiểu khu còn muốn tốt hơn,chỉ cần nhìn những khẩu súng tự động treo ở giá trên tường đã đủ nói lên tất cả, Thương Viêm đếm, tổng cộng có 12 khẩu súng tự động.
Bên trong nhà trọ không có người, Thương Viêm nhìn xem có chút nghi hoặc. “Chỉ có tôi cùng Lăng ở tại trong này, đương nhiên phòng của Ly thiếu cùng Viêm tiểu đệ các người cũng đã chuẩn bị tốt từ sớm. Về phần Lý Nhật bọn họ lại là ở khu nhà bên cạnh, mà hai khu nhà trọ này không phải ai cũng có thể tiến vào.” Lưu Sở Thiên nói xong chỉ chỉ khu nhà trọ giống như đúc ở bên cạnh.
Bốn người ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, trừ bỏ Tống Tùng mấy người còn lại đều là thập phần thả lỏng, hoàn toàn đem nơi này xem thành nhà mình. Mà Tống Tùng thì lại vô cùng câu nệ, dáng ngồi cực kỳ giống học sinh tiểu học đang đối mặt giáo viên chủ nhiệm.
Hiện tại hắn vẫn không thể tin tưởng chính mình dễ dàng như vậy liền thành người của Ly Thiên được. Trước còn cùng người bên Ly Thiên mâu thuẫn nặng nề đến vậy. Kỳ thật là Tống Tùng không biết, cái loại đánh nhau gây sự nho nhỏ ngay cả người chết cũng không có này, tại trong mắt Lưu Sở Thiên gần như chính là chuyện mỉm cười liền có thể cho qua.
“Anh nói người kia là ai?” Thương Viêm thoát khỏi bàn tay không chịu an phận của Diễm Quân Ly, thân mình hơi hơi hướng về phía trước, từ trong không gian lấy ra lá trà cao cấp nhất cùng bộ ấm trà tuyệt phẩm. Cậu rất để ý chuyện của Tống Tùng, tuy rằng chỉ là vì người này trong hiện thực khác với trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》.
Diễm Quân Ly nghe thấy lời Thương Viêm nói bắt đầu quan sát Tống Tùng từng chút, áp lực thản nhiên tản ra, như là không thèm để ý mà tiếp nhận chén trà Thương Viêm đưa tới, ngón tay cố tình chính xác xẹt qua mu bàn tay Thương Viêm, chiếm được một cái trừng mắt của Thương Viêm.
Tống Tùng bị câu hỏi đột nhiên của Thương Viêm làm cho giật mình, thân thể lại là khẩn cấp run rẩy, tiếp đó là bị Diễm Quân Ly yên lặng nhìn lại, mồ hôi lạnh thực gây thất vọng mà che kín cái trán, ngay cả chén trà Thương Viêm đặt ở trước mặt cũng không chú ý tới.
“Ly thiếu, cậu lại nhìn nữa, người này liền muốn té xỉu.” Lưu Sở Thiên nhíu mày trêu chọc, đem trà Long Tĩnh loại tốt nhất đưa lên miệng thổi thổi, hương thơm của lá trà làm Lưu Sở Thiên nheo lại hai mắt, có Viêm tiểu đệ ở đây thật tốt.
Đã nhận ra cảm xúc của Diễm Quân Ly, trong lòng Thương Viêm buồn cười mà nắm chặt tay Diễm Quân Ly, “Nhìn em còn chưa đủ sao?” Thương Viêm cười tủm tỉm mà nói, thiếu chút nữa làm Lưu Sở Thiên đem trà ngon khó có trong miệng mà nhổ ra.
Diễm Quân Ly cười nhạt, không để ý đến ánh mắt như muốn đem cả tròng mắt đều trừng ra của Lưu Sở Thiên, đem ánh nhìn chuyển hướng Thương Viêm, như chỉ đem một mình Thương Viêm nhập vào trong đó.
Lưu Sở Thiên trợn mắt há hốc mồm, Lăng sao vẫn chưa trở lại, để gã một mình mang loại biểu tình này thật sự khó chịu.
Tống Tùng xấu hổ dời tầm mắt, che dấu mà bưng trà lên uống, “Người tôi muốn giết tên Tiêu Tận, là tình nhân của Lâm Nhất thuộc môn phái XX, Lâm Nhất rất sủng ái Tiêu Tận, cô ta là người tôi nhất định phải giết, vô luận là như thế nào, nếu cô ta không chết tôi cho dù ngay cả chết cũng không nhắm mắt.” Tống Tùng thực khẳng định nói, mười ngón tay nắm chặt, trên khuôn mặt dữ tợn che kín quyết tâm.
Thương Viêm có chút giật mình cùng nghi hoặc, chính là vì lý do này cho nên mới đặc biệt quý trọng sinh mệnh của mình sao? Mới có thể cầu Chung Hư Lữ buông tha cho hắn? Bất quá cuối cùng người này vẫn là chết, nếu không hẳn là sẽ làm nên không ít chuyện.