Vẻn vẹn chỉ với thứ sát khí yên ả trên người của Diễm Quân Ly kia, liền đủ để cho Chung Hư Lữ cấp thấp hơn so với Diễm Quân Ly sợ tới mức mỗi khúc xương đều run lên, có loại uy áp không nhìn ra được đang tràn ra từ trên người y.
Mạn Địch rơi từ trên tay Chung Hư Lữ xuống, tiếng vang do nó rơi xuống đất khiến Chung Hư Lữ run rẩy lên, trước tiên che lỗ tai mình lại xoay người bỏ chạy, hắn tuyệt đối không thể để Diễm Quân Ly không chế hắn được, thậm chí ngay cả Mạn Địch rơi trên đất cũng không thể chiến thắng bản năng muốn sống của hắn.
Mạn Địch mặc dù có năng lực có thể ức chế dị năng của Diễm Quân Ly, nhưng nó cần ở dưới một thời gian dài mới có hiệu quả, lúc này mới nghe có một lần làm sao có hiệu quả chứ.
Ở phía trước cửa Trung tâm bách hóa Diễm thị đang lan tràn vô số rễ cây, tang thi đã sớm không biết bị đánh tới đâu rồi, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Diễm Quân Ly đó là: Thương Viêm buông xuôi hai tay, bị bóp lấy cổ treo ở trên không, cứ như đã không còn chút sự sống nào vậy.
Diễm Quân Ly hơi hơi trợn to mắt, môi không khỏi run run lên, máu toàn thân giống như là bị đông lại, cảnh tượng phía trước đánh sâu vào vào lý trí của y, sau đó y giống như là một đứa nhỏ không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà nhìn vào Thương Viêm. Tuy y biết Thương Viêm không sao cả, chỉ với con bướm xung quanh cũng biết ngay là Thương Viêm không sao… đúng không?
Không thèm nhìn Chung Hư Lữ đang chạy trốn và Liên Hoa trên mặt đất đang cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân sau khi nhìn thấy y, Diễm Quân Ly xông đến trước mặt Thương Viêm, chỉ là tay y còn chưa kịp chạm đến cái rễ cây bởi vì không còn tiếng sáo mà ngừng lại kia, thì có một Bàn tay hành động trước y một bước nắm lấy rễ cây kéo một cái.
Ý thức của Thương Viêm từ từ hồi phục lại, cậu còn chưa biết rõ trong nháy mắt mình ngất xỉu kia đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ biết là rễ cây đã không còn tăng thêm sức lực nữa, bất quá cho dù lúc này có tăng thêm thì cũng chả sao cả.
Móng tay của Thương Viêm bấm vào rễ cây, hơi hơi dùng sức thì rễ cây đã rời khỏi cổ cậu. Tiếp theo, ngay khi cậu rơi xuống đất thì lập tức đâm sầm vào một vòng tay quen thuộc, trong lòng Thương Viêm vui sướng, bất quá cùng với yên tâm thì còn có thêm một loại dự cảm không tốt.
Sau khi tầm mắt mang theo vui sướng và sợ hãi của Diễm Quân Ly lướt qua toàn thân Thương Viêm xong, rồi nhìn chằm chằm vào chiếc cổ không còn chút dấu vết nào kia, người trong lồng ngực hoàn toàn không có việc gì. Sau khi nhận ra điều đó thì lồng ngực đau âm ỉ đã truyền tới tiếng đập mỏng manh, máu bị đông lại cuối cùng cũng bắt đầu chảy xuôi.
Thương Viêm nhìn về phía cơ thể của Diễm Quân Ly, Diễm Quân Ly cũng không phải chỉ với từ thảm hại là có thể hình dung được, tay của Thương Viêm ở trong lòng ngực của Diễm Quân Ly, chỉ cần tùy ý di chuyển thì có thể cảm nhận được thứ xúc cảm dính sềnh sệch kia, mùi tanh gay gắt lượn quanh đầu mũi.
Sắc mặt Thương Viêm trầm xuống, giữa trán nhăn lại, đang định ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt của Diễm Quân Ly, nhưng còn chưa có kịp thấy rõ thì miệng đã bị chặn lại, không biết là có phải do đầu lưỡi của Diễm Quân Ly trở nên vụng về hay không mà cùng lúc còn có cả vị máu.
![](https://img.wattpad.com/cover/72362691-288-k9315.jpg)