chương36:Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca(9)

47 2 0
                                    

Một ngày vô sự.

Đêm càng thêm mịt mờ trong màn mưa phùn, người đi đường bước vội trên đường cái, tiếng mưa rơi nặng nề gõ trên cửa, càng gợi lên vẻ yên tĩnh quạnh quẽ trong phòng. Hai tiểu đồng đã lên giường ngủ, ngẩng đầu dụi mắt, lầm bầm trong miệng: "Hôm nay lại không có ai đến sao?"

Bàn tay trắng nõn của Thượng Quan Mạn vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn của hai đứa trẻ, cười nói: "Hôm nay trở về nghỉ sớm đi." Đảo mắt nhìn về phía Hồng Phi: "Lại làm phiền ngươi."

Mặt Hồng Phi lộ vẻ khó xử, hai tiểu đồng có phần hiểu chuyện, vội bước từ trên giường xuống: "Để tự chúng ta trở về." Thượng Quan Mạn bẹo má chúng: "Cha mẹ các ngươi giao các ngươi cho ta, ta không thể để cho các ngươi xảy ra sơ xuất gì."

Hồng Phi nặng nề thở dài: "Ta đưa bọn họ trở về là được, xin Điện hạ đóng cửa kỹ càng chờ ty chức trở về."

"Được." Nàng cười gật đầu, tư thái điềm tĩnh ôn nhu, làm cho Hồng Phi ngẩn ngơ.

Mây dày đặc trên bầu trời cũng như trong lòng người, khiến người ta không cách nào thở được. Ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm, gấp gáp kéo dây cương. Ngựa hí vang, đạp văng tung tóe đám bọt nước lên ván cửa, như thiên quân vạn mã muốn tiến vào chỗ xung yếu, ở ngoài cửa có người cung kính mở miệng: "Công tử, Hàn gia xin gặp ngài."

Rốt cuộc đã tới.

Nàng bước xuống bậc thang, đứng nghiêm trước cửa, hai ngón tay xuyên qua lụa trắng mỏng, bóng đêm bên ngoài cửa sổ tươi mát, đôi mắt nàng lành lạnh rơi xuống trên lan can.

Trên lưng bỗng nhiên bị đè xuống, đúng là có người từ cửa sau lặng yên không một tiếng động tiến đến, lưng nàng không tự giác cứng đơ, cười nói: "Cách mời người của Hàn gia thật là làm cho người không dám khen tặng."

Người ngoài cửa lại trách mắng: "Lâm Bình, buông hắn ra, Hàn gia đã nói không thể tổn thương hắn." Người sau lưng nặng nề khẽ hừ, vật đang ở trên lưng được lấy xuống, rồi lại che kín hai mắt nàng, túm lấy nàng lôi ra ngoài cửa, nhét vào trong thùng xe.

Ngựa phi nước đại, rất nhanh liền biến mất ở trong màn mưa.

Mưa vẫn rơi.

Lá trúc xanh trước hành lang bị nước mưa làm dao động. Nước mưa như ngọc châu rơi đều, từng giọt rơi trên mặt thật đau, cuối cùng có người mở mảnh vải che trước mắt. Ánh sáng bỗng òa đến, chỉ thấy hành lang gấp khúc uốn lượn trong mưa, màu sắc càng thêm tươi đẹp ướt át, người đứng phía sau thô lỗ đẩy nàng.

Nàng nhíu mày vén áo, phất tay áo nói: "Không dám làm phiền tiểu ca, tự ta sẽ đi."

Người đứng sau lưng tên Lâm Bình là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, dáng vẻ mi thanh mục tú, cố tỏ vẻ hung thần ác sát, nghe Thượng Quan Mạn mở miệng, liền hừ một tiếng không nói thêm gì nữa.

Đình viện bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu gào khóc thảm thiết, bén nhọn phá tan sự yên tĩnh trong nội viện. Tiếng cầu xin tha thứ khàn giọng thê lương làm cho người nghe trong lòng phát run, mới thấy cách đó không xa có mấy người đang vây đánh một người. Thiếu niên kia thấy nàng nhíu mày, không khỏi nói: "Thấy chưa, người dám khiêu chiến Hàn gia, chỉ có kết cục này!" Có người đẩy cửa ra, trầm giọng trách mắng: "Đứng một bên đi, đừng quấy rầy sự yên tĩnh của Hàn gia."

 |Hoàn|Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng - Mộng Yểm Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ