-Tại sao ngài lại tới nữa?-Wonwoo thở dài phàn nàn khi thấy bóng dáng to lớn quen thuộc của Mingyu trước cửa. Chẳng biết hắn lại bị gì, hầu như rảnh rỗi lại tới chỗ y, đòi chữa bệnh.
-Ta có vấn đề thật đấy, mỗi lần gặp ngươi là hồi hộp, tim đập mạnh liên tục, nhiều khi tối nghĩ tới lại mất ngủ, ngươi nói xem rốt cuộc ta bị làm sao?-Mingyu ngồi xuống bàn, chống cằm chăm chú nhìn y ở đối diện, nhàn nhạt giải thích. Hắn nghĩ thông rồi, thích hay yêu cũng được, là nam nhân cũng chẳng hề hấn gì, miễn hắn muốn thì hà tất tự làm khổ bản thân. Con người Mingyu trước giờ luôn tự cho mình đúng, mặc người ngoài bàn tán ra sao. Điều khiến hắn đau đầu nhất chính là tên đầu đất trước mặt.
-Ngài ghét tôi đến vậy? Tôi sẽ kê ngài thuốc an thần, tốt nhất ngài đừng gặp tôi nữa thì hơn.-Wonwoo lạnh nhạt dặn dò, tuy rằng y từng gây ấn tượng xấu với nhiều nhưng không ngờ nghiêm trong như thế. Wonwoo cảm thấy hơi khó chịu trong lòng nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thường.
-Khi nào ngươi mới chịu hiểu đây?-Mingyu bất lực thở dài, dứt khoát đứng dậy bỏ đi, làm tên người hầu phải chạy đuổi theo."Công tử đợi ta!", để lại Wonwoo ngơ ngác chưa hiểu ý nghĩ sâu xa của hắn, cũng không thể trách y, ai có thể ngờ được hắn đem lòng thích y chứ!
-Biểu ca, ta có chuyện muốn nói!-Minzy xông vội vào thư phòng của Mingyu, hắn thấy cô vô phép cũng không trách mắng, vẫn chuyên tập độc án thư, nhỏ giọng.
-Chuyện gì?
Minzy nắm chặt bàn tay, lắp bắp nói:
-Ta...huynh...huynh...dù không muốn tin điều này, chẳng lẽ huynh đối với tên quân y đó...
-Phải.-Thì ra cô muốn hỏi chuyện này, Mingyu bình thản thẳng thắng thừa nhận.
-Huynh! Sao có thể, hắn là nam nhân, hơn nữa huynh đã hứa hôn với ta.-Minzy tức giận nói.
Mingyu mệt mỏi đứng dậy, tiến gần đến chỗ cô, mở miệng.
-Chuyện đó chẳng can hệ, hôn ước của chúng ta do mẫu thân và muội tự ý quyết định, ta chưa từng đồng ý qua.
-Huynh...thật quá đáng.-Minzy khóc nấc lên, đẩy Mingyu muốn an ủi mình ra, vụt chạy đi. Hắn chỉ biết dõi theo, tốt nhất là nói cho rõ ràng, để cô đừng nên lầm tưởng nữa.
----
-Những điều Minzy kể là sự thật?-Người đàn bà trung niên chừng tứ tuần nghiêm giọng hỏi. Mingyu nhăn mày đăm chiêu lén nhìn Minzy tỏ vẻ vô tội bên cạnh mẫu thân mình, hắn không ngờ cô đem chuyện đó khai ra với bà.
-Nương, con...-Mingyu lúng túng không biết giải thích như thế nào cho phải, hắn muốn lựa thời cơ đem chuyện này nói ra nào ngờ...
-Còn không mau quỳ xuống!-Kim lão phu nhân giận dữ hét lên. Mingyu vội vàng quỳ xuống theo lời bà.-Lựa ngày thích hợp làm lễ thành thân.
-Con không muốn.-Mingyu ngang ngạnh cãi lại, đôi mắt ánh tia kiên quyết, khó mà thuyết phục.
-Ngươi! Minzy có gì xấu? Lại đi làm đoạn tụ hả?
-Muội ấy rất tốt, chỉ là con xem nàng như muội muội không hơn không kém! Con không phải đoạn tụ, chi vô tình người con thích là nam nhân thôi.-Mingyu mạnh mẽ phủ nhận lời cáo buộc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEVENTEEN]-HOÀNG CUNG (Hoàn)
Hayran KurguTa đã từng nghĩ lần đầu chúng ta gặp nhau là trùng hợp, nhưng về sau khi ta ngẫm lại, có phải ngay cả một hoàng tử hữu danh vô thực như ta ngươi cũng có thể lợi dụng được... Có trách thì trách định mệnh của tất cả chúng ta thật vô tình... Pairin...