Hắn lần đầu gặp y là vào năm mười bốn tuổi, chính vì bị nhan sắc của y thu hút mà chẳng kiêng nể đánh bọn nhóc con quan Đông Bằng, lúc đó chỉ cần chúng nói ra, chỉ sợ bản thân hắn đã liên lụy Soonyoung.
Hắn vốn vì muốn thấy vẻ mặt bừng đỏ đến xinh đẹp của ai kia chẳng ngần ngại một tiếng mỹ nhân hai tiếng mỹ nhân, hắn chính là bị người đó mê hoặc không tài nào thoát ra.
Hắn cố gắng thể hiện bản thân cốt chỉ mong một ngày sẽ trở nên mạnh mẽ, bảo vệ y, thế nhưng hắn đã nghĩ mọi thứ thật dễ dàng.
Nghe tin gia đình y gặp đại nạn hắn gấp gáp muốn chạy ngay tới, nào ngờ phụ mẫu lại đứng ra ngăn cản ép hắn cưới tiểu thư nhà Wang tể tướng, bất chấp dùng tính mạng bản thân đe dọa khiến hắn chịu thua, nhưng hắn không ngờ sự kiện năm đó chính thức chặt đứt đoạn tình cảm mà hắn và Jeonghan gầy dựng nhiều năm qua.
Hoàng cung bốc cháy, hắn mang trái tim hồi hộp, lo lắng tìm kiếm chỉ muốn xác nhận Jeonghan của hắn còn sống,
"Jeonghan, em đang ở đâu?"
Hai năm, hắn không ngờ sẽ gặp lại y ở nơi đó, thế nhưng y lại xa lánh tránh né hắn, hắn phải làm sao đây?
Nhìn y ngoan cường chịu đừng từng đòn hành hạ, tim hắn thắt lại, đau thấu tâm can, bàn tay xinh đẹp kia là của hắn, tại sao các ngươi dám tổn thương nó!
"Đừng nhìn ta như vậy, ta sai rồi!"
Đem y về kinh thành, cầu xin Soonyoung khoan nhượng, ra sắc lệnh nhốt hai người vào cấm cung, đó là hắn đã tận sức.
"Xin lỗi vì không thể bảo vệ em."
Giải thích, cầu xin hối lỗi, một lời ta không còn hận ngươi nữa của y khiến hắn rơi vào hố sâu tuyệt vọng, đừng như vậy, đừng dùng ánh mắt xa cách hững hờ đó với hắn.
"Hận cũng được, yêu cũng được, Jeonghan, cười với ta như ngày xưa có được không?"
Một lời đẩy y khỏi Jihoon, mãi mãi nằm dưới sự quản lý của hắn, như chú chim trong lồng không bay, hắn biết bản thân ích kỉ, chỉ vì muốn y bên cạnh mình mà không tiếc khiến y cô độc.
Cười rồi, hôm nay y cũng chịu nói chuyện với hắn, dù cho đó là những lời bình thường, lớn tiếng, thế nhưng hắn lại rất hạnh phúc. Hắn tin chỉ cần cố gắng hơn nữa sẽ có ngày y sẽ đối xử với hắn như xưa.
"Jeonghan à, ta vui quá mất ngủ rồi."
Hắn biết y tài năng, y xinh đẹp, nhưng hắn không muốn mọi người dùng ánh mắt say đắm, ngưỡng mộ kia hướng tới y, y chỉ có thể là tiểu mỹ nhân của hắn mà thôi. Tên khốn đó không biết tự lượng sức, dám động vào y, cái mạng đó cùng cánh tay kia là còn quá nhẹ, thế nhưng giây phút lưỡi kiếm chạm lên cổ Jeonghan, hắn thật sự sợ hãi.
Sohee có mang, là đứa con của hắn, có lẽ vào cái đêm hắn bị những lời nói của Jeonghan cảm thấy bi thương, mê muội.
Đám khốn nạn dám cưỡng bức y, hắn phải giết, giết hết lũ rác rưởi, cầm thú không bằng đó.
"Nhưng Jeonghan, em đang ở đâu?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEVENTEEN]-HOÀNG CUNG (Hoàn)
FanficTa đã từng nghĩ lần đầu chúng ta gặp nhau là trùng hợp, nhưng về sau khi ta ngẫm lại, có phải ngay cả một hoàng tử hữu danh vô thực như ta ngươi cũng có thể lợi dụng được... Có trách thì trách định mệnh của tất cả chúng ta thật vô tình... Pairin...