-Người đó là ai?-Sohee nhìn nam nhân cao gầy có mái tóc dài bạch kim cột hờ để bên vai, chăm chú từng mũi thêu, tuy ngồi giữa vườn hoa đủ sắc nhưng tuyệt không nhạt nhoà, lại thêm phần hài hòa, cân xứng mà cảm thán.
-Phu nhân, chính là người đó.-Nô tỳ thân cận Seohyun, nhỏ giọng trả lời.
-À...- Sohee khẽ cười, chậm rãi từng bước đến gần y.
Jeonghan đang thêu những chiếc khăn tay nhờ Chan mang chúng đem bán cho các nô tỳ, dù sao y cũng chẳng có việc gì làm. Dạo gần đây số lượng hàng ngày càng tăng làm y chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
-Đẹp lắm!
Tiếng nói nhanh chóng kéo Jeonghan ra khỏi tập trung, nhận ra có người đứng đối diện mình. Không cần hỏi ý y, Sohee đã ngang nhiên ngồi xuống, thản nhiên nhìn y đánh giá.
-Công tử đến đây đã lâu, vậy mà chủ nhân như ta mới ra diện kiến, thật có lỗi.
Jeonghan thầm cười giễu trong lòng, xem ra nàng đến gặp y là để diễu võ dương oai rồi, chưa gì đã tự xưng "chủ nhân", sợ y không biết nàng là phu nhân của Seungcheol sao?
-Thân phận phu nhân cao quý, ta nào dám trách cứ.-Jeonghan dịu dàng nói, ánh mắt chân thành không chút giả dối.-Huống hồ ta chỉ là một tên tù nhân thấp hèn, nào đáng để phu nhân bận lòng.
Sohee không ngờ y lại trả lời như vậy, cảm giác chính mình gây sự chẳng vui chút nào.
-Công tử đừng khinh rẻ bản thân như thế, tướng gia nghe xong sẽ đau lòng.-Tuy ngoài mặt nàng vẫn tươi cười nhưng giọng nói không che giấu được vẻ khinh miệt.
Jeonghan cứng đờ người, trầm mặc im lặng, có lẽ sống an nhàn lâu quá nên y đã quên mất cách thức đáp trả trong cung chăng.
Sohee tự đắc nhìn y bối rối xấu hổ gầm mặt, nhàn nhã nói tiếp.-Con người ta rộng rãi, chỉ cần công tử biết điều đừng đụng vào giới hạn của ta thì mọi người đều vui vẻ.
Nàng dịu dàng để lại nụ cười tươi rồi rời khỏi, chỉ là Jeonghan cảm thấy nụ cười ấy giả tạo và chói mắt đến vô cùng. Một buổi sáng vốn tốt đẹp lại bị nàng ta phá hỏng triệt để. Jeonghan chán nản thu hết đồ đạc quay về phòng.
Vừa đến cửa, y liền bắt gặp Chan lén la lén lút phía trước, không khỏi tức giận.
-Đứng lại!
Chan hốt hoảng dừng bước cúi đầu không dám nhìn y.
-Lại bị đánh?
-Khô...dạ.-Chan thành thực trả lời.
-Đánh không lại?-Jeonghan khoanh tay đe doạ tra vấn.
Chan vội vã lắc đầu, tủi thân nhìn y.
-Không dám.-Chan sợ mình sẽ liên lụy tới y, chỉ biết cam chịu cho người ta khi dễ, cũng vì điều đó mới làm Jeonghan giận dữ, đệ đệ của y, y còn chưa bắt nạt xong, sao tới phiên kẻ khác chứ.
-Lần sau cứ đánh trả cho ta, hắn đánh đệ một, thì phải đáp trả mười, không, gấp trăm ngàn lần.-Jeonghan lạnh lẽo dặn dò, kèm theo bộ mặt tàn ác khiến Chan cảm thấy rét run.
![](https://img.wattpad.com/cover/99701625-288-k543843.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEVENTEEN]-HOÀNG CUNG (Hoàn)
FanfictionTa đã từng nghĩ lần đầu chúng ta gặp nhau là trùng hợp, nhưng về sau khi ta ngẫm lại, có phải ngay cả một hoàng tử hữu danh vô thực như ta ngươi cũng có thể lợi dụng được... Có trách thì trách định mệnh của tất cả chúng ta thật vô tình... Pairin...