-Mau lên đi!-Seungkwan quay đầu hối thúc. Hôm nay y cùng Jiyoung quyết định ra ngoài dạo chơi một phen, vì muốn được tự do thoải mái nên ngoài Hansol theo bảo vệ Seungkwan thì còn chừng mười người. Đây là lần đầu tiên đi săn thú trong rừng nên y cảm thấy vô cùng phấn khích, huống hồ bên cạnh còn có Hansol, với tài năng không thua kém ai hắn đã khiến cho xạ thủ Jiyoung chìm đắm trong tức giận nãy giờ, Seungkwan thỏa mãn vì trả được thù.
Jiyoung một mình một ngựa, còn Seungkwan và Hansol cưỡi chung một con vì y không biết cưỡi ngựa a.
-Ngươi đợi ở đây đi.-Seungkwan thấy Hansol định đi theo mình liền ra lệnh, sau đó nắm tay Jiyoung mang theo cung tên chạy biến vào rừng. Hắn muốn đuổi theo nhưng không dám cãi lời y đành đợi bên ngoài bìa rừng cùng đám lính. "Có công chúa bên cạnh, chắc không có chuyện gì đâu."-Hanhsol thầm nghĩ, cũng yên tâm phần nào.
Hai người đi săn bắn chừng một canh giờ vẫn chưa thấy quay về, hắn bắt đầu cảm thấy sốt ruột, đang lo lắng đứng ngồi không yên thì công chúa cũng từ xa chạy tới, nhưng nhìn bộ dạng hốt hoảng cùng lo lắng của nàng, hắn liền đoán đã có chuyện.
-Seungkwan... đệ ấy bị lạc rồi.-Jiyoung chưa kịp lấy lại hơi, vội vàng nói. Hansol không đợi nghe hết câu đã phóng người chạy nhanh vào rừng.
-Công chúa, có cần phái người vào tìm không?
-Khỏi, chúng ta cứ việc đợi ở đây.-Phút chốc, Jiyoung đã lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày, nhìn nơi hắn vừa rời khỏi, khẽ nở nụ cười gian.
Hansol chạy loanh quanh trong rừng cất tiếng gọi lớn, nhưng chẳng có ai trả lời, hoảng sợ không thôi mãi đến khi ngang qua cái dốc đứng nhỏ, tạo thành một hang động thì nghe có âm thanh nhỏ nhỏ phát ra.
-Hansol?-Seungkwan đang bó gối ngồi một góc thấy ánh sáng bị che khuất mới ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt không che giấu được sự sợ hãi, đau đớn, cơ thể run rẩy không dứt.
Ánh mắt Hansol khẽ hiện tia chua xót, khum người xuống đỡ y dậy, đến lúc này hắn mới phát hiện chân của y có chút bất thường. Thấy hắn nhíu mày nhìn chân mình Seungkwan nắm góc áo, ủy khuất giải thích.
-Hồi nãy lo chạy đi tìm mọi người nên lỡ trượt chân té xuống đây...đau lắm đó...-Seungkwan sợ bị hắn mắng, len lén nắm níu cổ tay áo Hansol, gục đầu lí nhí. Thế nhưng hắn chẳng nói gì thầm thở dài, khuỵu người, đưa lưng về phía y.
-Lên đi.
Seungkwan ngạc nhiên một chút rồi nhanh chóng nhào lên, ôm chặt lấy cổ Hansol, miệng cười ngoác tới mang tai.
-Cẩn thận.-Hansol dịu dàng dặn dò, đỡ lấy hai chân y đứng lên, chậm rãi từng bước chân.
Seungkwan áp sát mặt vào bờ vai của hắn cảm nhận mùi hương dịu nhẹ quen thuộc khiến y yêu thích bao lâu nay. Phải chi thời gian mãi dừng lại vào giây phút này...
-Hansol, ngươi có...thích ta không?-Seungkwan lấy hết dũng cảm, để hỏi hắn điều mình luôn mong muốn và thắc mắc, y cảm nhận được nơi lồng ngực đang đập nhanh đến mức nào.
-...
Không nhận được câu trả lời, sự hụt hẫng, tổn thương cùng mất mặt trỗi dậy trong y.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEVENTEEN]-HOÀNG CUNG (Hoàn)
Fiksi PenggemarTa đã từng nghĩ lần đầu chúng ta gặp nhau là trùng hợp, nhưng về sau khi ta ngẫm lại, có phải ngay cả một hoàng tử hữu danh vô thực như ta ngươi cũng có thể lợi dụng được... Có trách thì trách định mệnh của tất cả chúng ta thật vô tình... Pairin...