Sau khi hay tin Thục Phi quyết tâm rời hoàng cung, một lòng hướng phật, đám quan lại nháo nhào cả lên, quyết định đẩy nhanh tiến độ lập hậu. Nhà triều thần nào có con gái muốn tiến cung đều có thể gửi tranh và bản khai lý lịch dự tuyển, lâu lắm các quan mới hào hứng nhộn nhịp như vậy.
Soonyoung cũng mặc kệ bọn họ, miễn sao đừng làm phiền hắn và Jihoon là được, mấy hôm nay cứ nghe lão tể tướng lảm nhảm về việc nam nhân yêu nhau trái quy tắc gì đó, phiền muốn chết.
Không biết ông trời cũng không muốn Soonyoung tuyển phi tần hay sao, mà mọi chuyện cứ tấp nập đến. Dù đoán được rằng Tây Mạc có dã tâm từ trước, nào ngờ bọn chúng đã lên kế hoạch gây chiến tranh.
Thông tin từ mật vệ, chính là Tây Mạc đã tập hợp mười vạn binh lính, đóng quân gần biên giới hơn năm ngày nay. Ngay cả những cống vật mọi năm cũng cố tính không đưa đến, đây không phải chứng cứ quá rõ ràng sao? Tây Mạc thật sự một lòng gây hấn.
Mặc dù Đông Bắc lớn mạnh nhất nhưng dù sao vẫn trong giai đoạn hồi phục, chiến tranh với Đông Bằng hai năm trước gây thiệt hại không hề nhỏ, huống hồ việc huấn luyện quân binh giữa hai nước chỉ mới tạm ổn, nền kinh tế khỏi phải nói, ngân khố bị bòn rút triệt để để cung cấp cho người dân cuộc sống ấm no, nhờ cống vật hằng năm của Tây Mạc và Nam Hàn mới hồi phục phần nhỏ, nếu bây giờ thực sự chiến tranh với Tây Mạc, chỉ sợ hai bên ngang sức, có khi Đông Bắc chưa đánh đã bại, nguyên nhân chủ yếu là thiếu lương thực và binh lính a.
Soonyoung chán nản nhìn đống tấu chương nêu ý kiến của các quan thần, đa phần đòi nghị hòa, một số thì nhất quyết đánh trả, không thể để mất mặt trước các nước nhỏ được,...Tại sao đất nước hắn cai trị lại nghèo dữ vậy chứ!
-Huynh nghĩ sao?-Soonyoung hỏi Jisoo.
-Tây Mạc ra điều kiện ba thành Thiên Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, cùng hủy bỏ các cống vật hằng năm, đệ muốn đồng ý? Ba thành đó tuy không phải phát triển nhất, nhưng lại là nơi khai thác than đá và huấn luyện quân binh của chúng ta, mất nó, chính là mất một phần ba nguồn thu nhập của Đông Bắc, bỏ cống vật? Ngân khố chúng ta đang sống nhờ vào nó đó.-Jisoo đưa ra quan điểm của mình.
-Ý huynh chúng ta đánh? Nhưng sẽ rất khó.
-Từ khi nào đệ lại khiếp sợ như thế? Hai năm trước ai hùng hồ đòi dẫn binh đi đầu vậy?-Jisoo cười giễu cợt, xem ra thằng nhóc bị lão tể tượng dọa một trận rồi.
-Huynh hiểu đệ mà, tại mấy lão cứ bàn vào, sao đệ dám bàn ra chứ! Nhưng huynh đã nói vậy thì đệ yên tâm rồi.-Soonyoung phấn khởi hùa theo, bắt đầu lên kế hoạch oanh tạc một trận.
Jisoo chỉ cười không nói, Soonyoung muốn lấy y làm bia đỡ cũng chẳng nhằm nhò gì, ai biểu triều thần sợ vị vương gia này hơn cả hoàng thượng chứ. Bởi vậy mới nói may mắn Jisoo không có ý đồ cướp nước nếu không Soonyoung chẳng có cửa ngồi yên vị trí này đâu. Nhưng họ sai một điều chính là nếu Jisoo thật lòng quan tâm ngai vàng, Soonyoung sẽ không ngại ngần mà dâng lên cho y.
-Vậy đệ sẽ cho người đưa thư cầu viện binh tới Nam Hàn.-Soonyoung nghĩ nếu có sự giúp đỡ của Nam Hàn, Đông Bắc cũng đỡ phần nào. Dù sao hiện tại hai bên cũng có giao hảo, hắn tin họ sẽ không từ chối.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEVENTEEN]-HOÀNG CUNG (Hoàn)
FanfictionTa đã từng nghĩ lần đầu chúng ta gặp nhau là trùng hợp, nhưng về sau khi ta ngẫm lại, có phải ngay cả một hoàng tử hữu danh vô thực như ta ngươi cũng có thể lợi dụng được... Có trách thì trách định mệnh của tất cả chúng ta thật vô tình... Pairin...