-Hoàng huynh ta đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, còn làm tăng tình hữu nghị với Tây Mạc, chắc các quan không có ý kiến gì nữa chứ?-Soonyoung nghiêm giọng giễu cợt.
-Ta mong về sau không ai nghi ngờ tình cảm của huynh đệ của chúng ta.-Thấy đám quan câm như hến, lần đầu tiên Soonyoung không khỏi cảm thấy hả hê.
Tuy hắn an tâm khi biết Jisoo bình yên trở về nhưng hắn cảm nhận được cả hoàng huynh và Minghao đều đã thay đổi.
.Sau khi tan triều Soonyoung cùng Seungcheol đến thăm Jisoo, nói đúng ra là có chuyện cần bàn bạc.
Vừa tới tẩm cung của Jisoo, hai người đã thấy Minghao, nhưng mà không phải đang hào hứng luyện kiếm như thường ngày, cậu chỉ ngồi chống cằm trên bàn đá suy tư ngay cả khi hai người tới cũng không nhận ra.
Mang tâm tình khó hiểu gõ cửa bước vào, họ càng bất ngờ hơn khi vị vương gia luôn mang nụ cười tự tại lại ngồi buồn thẩn thờ, tay mân mê một cây trâm bằng ngọc tầm thường.Đợi Seungcheol gọi mấy lần Jisoo mới bừng tỉnh, nhận ra có người đến.
-Huynh làm sao thế?-Soonyoung lo lắng hỏi.
-Không có gì.-Jisoo nhàn nhạt trả lời, nhưng tay vội càng cất cây trâm vào trong túi áo.
-Từ lúc huynh đi tới giờ, rất nhiều chuyện xảy ra, đệ tới để hỏi ý kiến huynh.
Soonyoung kể tất tần tật từ chuyện cầu thân đến vụ Jihoon và Jeonghan, Jisoo nghe xong cũng nhăn mày đăm chiêu.
-Ngươi thật sự muốn như vậy?-Jisoo đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Seungcheol.
-Ừ.
-Hai người có từng nghĩ nếu tách Jeonghan khỏi Jihoon sẽ xảy ra chuyện gì không? Để thằng nhóc một mình trong cung này?-Tuy rằng Jisoo muốn bênh vực cho hai người nhưng lần này họ thật sự quá ích kỉ rồi.-Còn chuyện cầu thân, trước hết cứ lấy cớ tìm hiểu nhau kéo dài thời gian, biết đâu Jiyoung thích con người ta thì sao!
-Không bao giờ xảy ra đâu!-Giọng nói giận dữ từ bên ngoài vọng vào, Jiyoung mạnh mẽ quyết liệt xông vào, chẳng nể mặt mũi ai cả.-Thằng nhóc láo toét ấy mà thành phò mã, muội quậy banh cho huynh coi.
Ba người biết cô không nói đùa, vội mở giọng hòa hoãn.
-Huynh đùa thôi, muội cần gì căng thẳng thế!
-Đúng đó, hoàng tỷ ngồi xuống uống chút trà đã.-Dù nhiều năm trôi qua, Soonyoung vẫn chưa hết sợ vị tỷ tỷ này, kí ức kinh hoàng những lần bị đánh đã ăn sâu trong tiềm thức của hắn rồi.
-Ta không cần biết mấy người bàn tính chuyện gì, nhưng ta hơi bị thích cậu nhóc theo hầu Jihoon, Chan đó, nếu được thì cho nó tới theo hầu ta cũng được đừng tổn hại đến nó.-Dứt lời, Jiyoung đứng dậy rời khỏi, làm cho ba tên đàn ông vẫn còn mắt tròn mắt dẹt trước khí thế cường hãn của cô.
Đừng vội cười họ nhút nhát hay không đáng mặt nam nhi, bởi lẽ mỗi người họ đều từng cùng Jiyoung tạo nên tuổi thơ đa dạng đầy màu sắc, nhất là đỏ thẫm.
.
Các triều thần tròn mắt ngạc nhiên trước đề xuất của Soonyoung, và tất nhiên vị tể tướng già là người đầu tiên bước ra phản đối.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEVENTEEN]-HOÀNG CUNG (Hoàn)
FanficTa đã từng nghĩ lần đầu chúng ta gặp nhau là trùng hợp, nhưng về sau khi ta ngẫm lại, có phải ngay cả một hoàng tử hữu danh vô thực như ta ngươi cũng có thể lợi dụng được... Có trách thì trách định mệnh của tất cả chúng ta thật vô tình... Pairin...