Chương 4: Hướng Dẫn Viên Du Lịch

682 15 9
                                    




Qua hôm nay, anh sẽ có thể thực sự buông tay. Nghĩ kỹ thì đây đúng là một việc đáng để vui vẻ, đáng để chúc mừng.

***

Buổi  sáng thức dậy, Kính Thành tự nhiên lại thấy có chút vui vẻ. Qua hôm  nay, anh sẽ có thể thực sự buông tay. Nghĩ kỹ thì đây đúng là một việc  đáng để vui vẻ, đáng để chúc mừng. Ngày hôm nay, hãy để anh được tận  hưởng thoải mái thời khắc cuối cùng hai người họ ở bên nhau.

Anh  đương nhiên sẽ không nhắc lại những chuyện trước đây. Khi hai người họ  chia tay, Dĩnh Tử mới mười lăm tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ. Những điều  đã qua đó, chỉ e cô đã không còn nhớ nữa rồi. Mà cho dù cô vẫn còn nhớ  những chuyện đó, anh cũng không có dự định nhắc lại nữa. Có những điều,  tốt nhất mãi mãi nên bị phong ấn trong ký ức.

Cũng may hai người  họ cùng theo lĩnh vực di truyền học, không nói chuyện xưa, ít nhất cũng  có thể nói về kết quả nghiên cứu mới nhất. Quan trọng nhất là, mười năm  trước, anh còn chưa kịp nói với cô lời chia tay. Lần này, nhất định phải  nói lời tạm biệt với cô cho đàng hoàng.

Sau đó, sẽ không gặp lại nữa.

Kính Thành tắm rửa xong, mặc quần áo, nhìn mình trong gương, thắt lên cổ chiếc cà vạt.

Nâng  tay lên vuốt phẳng con chuột bằng ngọc ở trước ngực. Cái cảm giác mướt  lạnh sao mà quen thuộc đến vậy. Trong đầu lại không đừng được nhớ lại  mười năm trước, cái ngày sinh nhật cuối cùng mà họ ở bên nhau, ngày sinh  nhật tuổi mười tám của anh.

_____

Đó là một buổi chiểu, trời trong nắng ấm.

Dĩnh Tử tan học là đến, lấy chiếc dây chuyền này ra, cười cười đưa cho anh, nói: "Anh Thành Thành, sinh nhật vui vẻ!"

Thành  Thành đón lấy, để trong lòng bàn tay, ngắm tỉ mỉ trái phải đến nửa  ngày, sau đó cố nén sự vui sướng trong lòng xuống, chau mày hỏi: "Đây là  cái thứ gì thế?"

Dĩnh Tử vừa nghe, trong lòng vô cùng thất vọng, hỏi: "Anh không nhìn ra sao?"

Thành  Thành đương nhiên đã nhìn ra, đó là một con chuột nhỏ, khắc trên miếng  ngọc xanh thẫm. Điêu khắc không được tinh xảo lắm, vuốt trong tay cũng  cảm nhận được sự thô ráp, nhưng, con chuột nhỏ này lại sống động như  thật, được xuyên vào một sợi dây mảnh màu đỏ, vô cùng đáng yêu. Anh cố ý  lắc lắc đầu.

Dĩnh Tử cuối cùng cũng không thể nhịn được hơn, nản lòng nói: "Là một con chuột nhỏ."

"Oh." Thành Thành làm ra vẻ khoa trương ngạc nhiên. "Hóa ra là một con chuột."

"Anh  không thích sao?" Dĩnh Tử lo lắng hỏi. Trong lòng phiền não, lúc đấy cô  đã nghĩ gì thế này? Một sợi dây vô cùng bình thường, miêng ngọc đeo  trên đó cũng bình thường như thế, sao cô lại có thể cho rằng anh Thành  Thành sẽ thích cơ chứ?

Thành Thành nhìn cô một cái, nói: "Thích." Vô cùng thích.

Dĩnh Tử lập tức cười tươi rạng rỡ.

Nhìn  nụ cười xinh xắn động lòng người của cô, Thành Thành cảm thấy thực nở  gan nở ruột. Hai tay nắm chặt sợi dây chuyền, mới có thể nhịn được,  không giang tay ra ôm lấy cô.

Ấm Áp Như Xưa - Đinh TuệNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ