Chap 2: Eight

8.6K 722 31
                                    

Jimin có vẻ ngạc nhiên với những người mới tới, ngẩng đầu lên và nhướng một bên mày. Anh ấy có vẻ rất không vui khi bị làm phiền nhưng không hề phàn nàn, chỉ khép mình hơn nữa về phía tường, nhường cho Jungkook nhiều không gian hơn.

Jungkook từ từ ngồi xuống, đặt khay lên bàn. Khi đã ổn định, Jungkook chắc rằng mình đã nhìn Taehyung một cái rất chi là cảnh-cáo.

"Chào," Taehyung cười nói. "Mọi người sao rồi?"

Seokjin có vẻ đã quá quen với sự hiện diện và tính cách của Taehyung, thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt một lần nào và đưa cho người kia phần sườn hầm của mình. Taehyung vui sướng ăn ngay, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

"Tốt, tụi anh bình thường." Seokjin nói. "Chào, Jungkook." Seokjin nhìn về phía người kia, gật đầu chào hỏi. Họ đã gặp nhau trước đây, đâu đó quanh trường nhưng chưa bao giờ có cơ hội chào hỏi như thế này. "Thật tuyệt khi cuối cùng cũng được gặp em, một cách đàng hoàng thế này."

Jungkook cho Seokjin một cái nhìn lịch sự trước khi cũng gật đầu.

"Chào anh. Thật tuyệt khi gặp anh, em đã nghe nhiều về anh."

Seokjin cười mỉm. "Toàn thứ tốt chứ, anh hy vọng thế."

"Tất nhiên rồi."

Jimin hầu như không hề để tâm đến cuộc đối thoại này. Cậu ấy có vẻ như đang toàn tâm toàn ý học bài, vẫn không ngẩng lên từ quyển sách và đống ghi chú trước mặt. Và thật sự thì có vẻ như Jimin chẳng hiểu gì trong đó cả, cả người cậu ấy cứng đơ và ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm mãi một cột chữ.

Tất nhiên Taehyung sẽ giành lấy cơ hội này để chen vào.

"Vậy thì, chuyện quay phim sao rồi?"

Jungkook nhìn bạn mình lần nữa, mày nhăn lại như cuộn len rối. Jungkook đã muốn rướn người tới và nhét vào miệng cậu ấy nốt miếng sườn còn lại để câu chuyện không còn có thể tiếp tục. Jungkook hiểu Taehyung ít khi suy nghĩ nhiều và thật sự cậu ấy như thế cũng chỉ vì lo cho cậu mà thôi.

Jimin vô cùng bối rối trước câu hỏi thẳng tuột của Taehyung.

"Chờ đã..Seokjin hyung biết chứ?" Jungkook hỏi ngay lập tức.

Seokjin cười và chậm rãi nuốt xuống một miếng thịt hầm.

"Yeah, yeah, tất nhiên là biết."

Xem ra tất cả mọi người họ xem là bạn đều biết ngoại trừ Hoseok. Suy nghĩ phải nói chuyện này với bạn thân nhất của cậu, người đã đối xử với cậu như anh em ruột khiến bụng Jungkook cuộn chặt vì sợ hãi. Cậu biết, sự thật là Hoseok sẽ không đời nào chấp nhận chuyện này.

Cậu cũng biết rằng nếu Hoseok biết chuyện này qua một người khác và không phải do chính miệng Jungkook nói ra, chắc chắn anh ấy sẽ rất đau lòng.

Jungkook đẩy những thứ đau lòng đó ra sau đầu, không muốn quá lún sâu vào đó. Nếu cậu nghĩ quá nhiều đôi khi chỉ làm chuyện thêm tệ hơn mà thôi.

Jimin đỏ mặt và rõ ràng là cậu ấy không hề muốn tham gia vào câu chuyện này chút nào, cố gắng giấu mình sâu hơn nữa vào cuốn sách trước mặt. Tay cậu ấy run rẩy và các đầu móng vì bị bấm quá mạnh mà trắng nhợt.

RUN INTO SIN-KOOKMIN [TRANS]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ