Chap 2: Three

9.2K 842 140
                                    

Và giữa một buổi sáng đầy hỗn loạn như thế, Jungkook đã quên mất.

Cậu mân mê phần gấu áo, ngồi thẳng dậy và ngã người xuống nệm. Jungkook nhún vai.

"Em ổn." Một lời nói dối. "Thật ra mà nói, em có hơi shock đấy." Jungkook cố thay đổi chủ đề câu chuyện.

Jimin bị cuốn theo, mày cũng nhíu lại thành một đường. "Shock?"

"Yeah, chúng ta đang ở cùng nhau thế này. Chưa bao giờ trước đây đúng không."

Bây giờ khi đã ở trong không gian cá nhân mà Jimin luôn giữ kín cho riêng mình, Jungkook để cho mắt mình được thỏa mãn. Cậu săm soi căn phòng. Nó cực kỳ đơn giản, hầu như chẳng có thứ trang trí gì, không có thứ gì đặc biệt nhạy cảm hoặc có dấu ấn cá nhân đậm nét cả. Nó chối bỏ mọi cảm xúc, trống rỗng ngay từ bên trong. Nhưng nó cũng hợp với Jimin một cách kỳ lạ.

Jimin dừng lại một nhịp trước khi cười lớn, và nhún vai.

"Yeah nhưng nó không tệ mà, đúng không?" Jimin nghiêng đầu về một phía, nhìn Jungkook chăm chú. "Đặc biệt là khi em im lặng và để anh làm việc của mình mà không bị em làm phiền."

Jungkook chỉ im lặng vì chính những hỗn loạn đang cuộn xoáy bên trong mình, suy nghĩ của cậu đang chạy với vận tốc cả nghìn kilomete trên giờ và Jungkook cố ổn định lại mình. Cậu thấy quá khó khăn khi phải dính lấy một thứ buồn chán như hoạt động: đọc. Một triệu chứng của ADHD.

"Fuck you," Jungkook nói nhẹ nhàng, mỉm cười và lắc đầu trước Jimin.

"Anh không thường cho người khác vào đây đâu," Jimin tiếp. "Em nên tự thấy mình đặc biệt đi."

"Sao lại không? Ý em là cho người khác vào phòng anh ấy?"

Câu hỏi này xem ra đã nhấn chìm Jimin trong một giây, có lẽ anh ấy đã không mong chờ sẽ bị hỏi về chuyện này. Jimin nhún vai, trên mặt đầy vẻ suy nghĩ.

"Anh chỉ là thích ở một mình thôi."

"Làm sao mà anh sống sót qua những tháng ngày ở kí túc xá vậy chứ?"

Với sự nhắc nhớ về thời kỳ ký túc xá, Jimin giơ hai tay đầu hàng trong hoảng sợ. Anh ấy bắt đầu cười ngặt nghẽo, không hề cố nén xuống tiếng cười như chuông ngân đang thoát ra khỏi đôi môi đầy đặn của mình. Nó quả thật làm Jungkook muốn thu âm lại tiếng Jimin cười và phát lại mãi không thôi.

"Đừng có mà nhắc đến nó nữa. Nó thật là kinh hoàng!"

"Yeah," Jungkook đồng tình. "Em biết mà."

Mặc dù luôn yêu thích các mối quan hệ xã hội, gặp gỡ và trao đổi với nhiều người mới- cuộc sống ở ký túc, ngay cả đối với Jungkook, cũng là quá mệt mỏi.

"Nó sẽ không quá khó khăn nếu anh không có bạn cùng phòng, em biết đấy. Nó chỉ là một căn phòng bé tí, như này thôi, và rồi anh phải cùng chia sẻ nó với một người nữa. Nó...nó thật là quá khó, thật sự đấy. Anh không thể làm nổi."

Những ký ức của Jungkook về quãng thời gian ngắn ở ký túc bỗng chốc ùa về. Cậu nhớ rằng mình đã chuyển vào đó với sự hy vọng cao ngất, vẫn còn đang vô cùng mệt mỏi vì bố mẹ đã không nhìn nhận cậu nữa, chỉ vì giấc mơ của cậu không thể cùng sóng đôi với kỳ vọng của gia đình. Jungkook đã nghĩ rằng một khi vào ký túc, cậu sẽ tìm quên được bởi những người bạn mới này. Nhưng hài hước thay, cậu lại rơi vào một tình trạng còn mệt mỏi hơn nhiều lần như thế.

RUN INTO SIN-KOOKMIN [TRANS]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ