Jungkook ngồi thẳng dậy khi nghe thấy thế. Cậu nhớ mỗi đêm Jimin thường thức thật khuya vì bài tập và chưa bao giờ anh ấy hứng thú với nó, Jimin buộc mình phải học bất cứ lúc nào để có thể tự lừa dối là mình rất yêu môn tâm lý.
Jungkook liếm môi và nói tiếp. "Em tự hào về anh, Jimin. Thật sự rất tự hào."
Nụ cười nở rộ trên môi Jimin và má anh ấy ửng đỏ lên trước khi nhìn đi nơi khác, không từ chối lời khen và có vẻ đã chấp nhận nó. "Cám ơn em, Jungkook."
"Chẳng có gì đâu."
"Yoongi hyung muốn mở một buổi tiệc nhỏ ở nhà anh ấy vào tối mai, em sẽ đến chứ?" Jimin thấp thỏm hỏi.
Jungkook gật đầu ngay cả trước khi Jimin kịp dứt lời.
"Tất nhiên rồi."
Cả hai lại rơi vào im lặng. Jungkook thở dài, khoanh chân lên ghế và quan sát căn nhà. Có vẻ Jimin không thường xuyên ở nhà, không có bất cứ vật nào bị xê dịch. Chẳng có tí sự sống nào ở đây.
Mất vài phút để Jimin đối mặt với cậu. Nghiêm túc phủ đầy trên mặt và anh ấy đưa tay nắm lấy tay Jungkook.
"Anh xin lỗi." Jimin chân thành nói. "Anh rất xin lỗi, Jungkook. Vì đã nói những lời như thế, vì đã làm những việc như vậy. Anh không hề cố gắng tìm hiểu mọi chuyện, anh chỉ nghĩ đến tổn thương của chính mình. Anh đã nói những điều không đúng đắn và anh xin lỗi, thật sự xin lỗi. Anh hy vọng em có thể tha thứ cho anh, được không, Kook."
Jungkook kiên nhẫn lắc đầu. Mặc dù những lời Jimin nói là không đúng, nhưng cậu có thể nhận thấy anh ấy chân thành đến mức nào. Cầm bàn tay anh ấy lên môi, Jungkook hôn xuống.
"Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi."
"Nhưng-"
"Anh có tha thứ cho em vì đã làm anh cảm thấy mình chẳng là gì ngoài công cụ phát dục của em không?" Jungkook nói tiếp, môi trễ xuống khi nghĩ đến những thứ trước kia Jimin nói. "Đặc biệt là khi anh xa, rất xa với khái niệm ấy. Đối với em."
"Anh-anh..tất nhiên rồi."
"Em yêu anh, Jimin. Em yêu anh đến mức phát điên. Chắc là anh đã nhận ra rồi đúng không? Những thứ em làm với Hayoon lúc ấy là một giây phút em tự trốn chạy bản thân mình, em quá hoảng sợ, trước khi em nhận ra anh quan trọng với em tới nhường nào. Anh có tin tưởng em không?"
Jimin bật khóc lần nữa và Jungkook đã phản ứng nhanh hơn. Tay còn lại của cậu ôm lấy má Jimin, dùng ngón cái quệt đi giọt nước mắt trước khi nó kịp rơi xuống. Đây không phải lúc để khóc nữa rồi.
"Anh tin em, Kook."
"Em xin lỗi vì cuộc thi khiêu dâm đó là một đống hỗn loạn và chúng ta chẳng bao giờ thắng cả. Em xin lỗi vì thảm họa đó nhưng anh đã ở đây với em rồi, cũng nhờ có nó, và em sẽ không bao giờ để mất anh."
Jimin nuốt vội, và mặc dù muộn màng, anh ấy vẫn gật đầu. Đôi mắt nhắm nghiền với khuôn ngực phập phồng thật khẽ, nói trong hơi thở.
"Ổn cả mà. Anh rất hân hạnh được tham dự cuộc thi đó với em, để hiểu được trọn vẹn tâm hồn đẹp đẽ của em, Jungkook."

BẠN ĐANG ĐỌC
RUN INTO SIN-KOOKMIN [TRANS]
Fanfiction"The way you slam your body into mine reminds me I'm alive." Richard Siken - Crush Jimin và Jungkook là bạn cùng nhà, và hai người đến từ hai thế giới trái ngược hoàn toàn. Jimin là người hướng nội trong khi Jungkook là một người cực kỳ hướng ngoại...