Jungkook nói ra biệt danh đầy yêu thương ấy mà không nghĩ ngợi nhiều, những lời ấy cứ tuôn ra từ miệng cậu, như một lẽ hiển nhiên. Đôi mắt Jungkook mở to vì ngạc nhiên nhưng Jimin lại chẳng tỏ vẻ bận tâm chút nào, gần như không để ý đến nó vì anh ấy chỉ hừm khẽ và vẫy tay chào. Anh ấy rời khỏi phòng ngủ, sau một thoáng làm gì đó trong bếp, Jungkook nghe thấy tiếng cửa chính đóng sầm và cậu bị bỏ lại với những suy nghĩ quay cuồng trong đầu, một mình.
Và cậu ngồi nguyên như thế thêm một lúc nữa.
Nghe tiếng tim mình đập vững chãi trong lồng ngực, nghe sự im lặng bình yên của căn nhà của hai người, cậu tự hỏi rằng Jimin sẽ ổn với chuyện này chứ, và rồi thì lại nghĩ đến việc, dù anh ấy có chấp nhận hay không thì cậu sẽ thành thật với tình cảm này ngay khi anh ấy trở về nhà tối hôm nay.
Với tay cầm lấy điện thoại, Jungkook gọi cho Yoongi.
"Hey, Kook..." Yoongi nhấc máy ngay sau hai hồi chuông ngắn, có vẻ như hết cả hơi. "Anh đã cố gắng liên lạc với em cả ngày hôm qua. Em ổn chứ hả? Anh nghĩ Taehyung ít nhất đã vấp ngã ba lần chỉ vì lo lắng cho em thôi đấy."
Yoongi nói một hơi trong gấp gáp và khẩn trương, gần như không có chỗ trống để thở. Jungkook nén cười, cắn xuống mu bàn tay mình để tiếng cười bị che khuất.
"Em cũng không ngạc nhiên khi nghe Taehyung thế đâu, em ổn cả," Jungkook hứa hẹn. "Thật đấy, tụi em đều ổn."
"Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Anh chỉ biết lờ mờ thôi."
"Tụi em đã gọi tên nhau trong video lần trước," Jungkook thở dài khi nhớ lại, lắc nhẹ đầu. Cậu ước chi họ đừng quá bốc đồng, đừng bị dục vọng nuốt chửng và bình tĩnh trước nó, nhưng dĩ nhiên, họ đã thất bại. "Nó hầu như không thể nghe được, chỉ là tiếng thì thầm mà thôi, nhưng có người đã nghe thấy và tăng âm lượng lên, tung tin đồn ra ngoài."
"Shit...giờ thì sao?"
"Xong cả rồi. Namjoon hyung đã giải quyết xong mọi chuyện và tất nhiên tụi em phải chịu đựng một thời gian, nhưng rồi sẽ ổn cả thôi."
Yoongi thở dài một cái thật mạnh, không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào dù đã nghe thấy thế. Jungkook có thể hình dung anh mình đang nắm lấy tóc, và chửi thề trong miệng như trước giờ.
"Jimin ổn chứ hả?"
"Về chuyện đó thì..." Jungkook trượt ngón tay lên drap giường, đầu dụi vào chiếc gối lớn của mình. Cậu không muốn di chuyển. Cậu có thể nằm đây cả ngày hôm nay cũng được. "Anh ấy đến lớp hôm nay và em hơi lo lắng. Hôm qua bố mẹ anh ấy đã đến đây và...và mọi chuyện tồi tệ lắm, hyung."
"Thật sao?" Yoongi nghẹn thở. "Chuyện quái gì vậy hả?"
"Em không thể kể với anh. Vì nó không phải là chuyện của em nhưng Jimin sẽ kể thôi, em nghĩ vậy," Jungkook nói. "Chỉ là...anh có thể làm ơn giúp em một chuyện được không?"
"Tất nhiên rồi, Kook."
"Chăm sóc Jimin giúp em nhé, làm ơn?" Jungkook yêu cầu, cắn xuống môi dưới và tiếp tục. "Anh ấy sẽ học ở nhiều giảng đường và có Chúa mới biết mọi người sẽ phản ứng thế nào, anh biết họ tồi tệ thế nào rồi đấy....em lo lắm."
BẠN ĐANG ĐỌC
RUN INTO SIN-KOOKMIN [TRANS]
Fanfiction"The way you slam your body into mine reminds me I'm alive." Richard Siken - Crush Jimin và Jungkook là bạn cùng nhà, và hai người đến từ hai thế giới trái ngược hoàn toàn. Jimin là người hướng nội trong khi Jungkook là một người cực kỳ hướng ngoại...