Chương 30: Lang bạt (1)

3.9K 257 47
                                    



Mưa càng rơi càng lớn, tiếng nước vang vọng gần như chấn động lỗ tai đau nhức, nhưng Lâm Tín vẫn nghe rõ.

"Ngươi..." Lâm Tín mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lâu, đột nhiên hỏi một câu, "Ngươi thấy ta vừa nãy bóp nát hồn phách Hạ Lục Hồn sao?" Không phải thần hồn, mà là hồn và phách, khiến gã ta giống như Triệu Đại thiếu, vĩnh viễn không được siêu sinh.

"Ừm, lần tới đừng ngắt, người hồn phi phách tán không thể luân hồi." Thẩm Lâu đem hắn ôm, chuẩn bị tìm một gian nhà chưa sụp xuống tránh mưa.

Lúc này, một ánh sáng đỏ tươi từ chân trời vọt tới.

"Xảy ra chuyện gì?" Chu Tinh Ly nhìn Nhạn Khâu biến thành một mảnh phế tích, còn đồ đệ nhà mình nửa tàn phế vùi trong lồng ngực Thẩm Lâu, nổi trận lôi đình, "Lâm Tín, ngươi thật có tiền đồ!"

"Khà khà, " Lâm Tín nhìn thấy sư phụ nhảy nhót tưng bừng, không nhịn được nhếch miệng cười, nhất thời bị rót một ngụm nước mưa lớn, vội vã từ trong lồng ngực Thẩm Lâu nhảy xuống, "Phi phi, sư phụ, ngao!"

Trên đầu đã trúng một cái tát, Lâm Tín không để ý lắm, ngược lại cười vui vẻ hơn, một tay treo trên người Chu Tinh Ly, "Sư phụ, ta cứu sư đệ, còn chôn chết hai mươi ba gã người Man, hẳn là có thể đỉnh môn lập hộ, cho ta lấy chữ đi!"

Sát khí gây nên thiên tượng, tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Mưa đột nhiên ngừng, mây đen trong phút chốc tản đi sạch sành sanh, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt Lâm Tín, xóa tan mù mịt.

Chu Tinh Ly vuốt sạch những hạt nước đọng trên mặt, liếc mắt nhìn hắn, "Môn [1] đâu? Ngươi đỉnh đi đâu rồi?"

[1] môn ở đây là cửa

Xà nhà và phòng ốc sụp tùm lum, tàn tạ đầy đất.

Lâm Tín ngượng ngùng buông tay ra, thu về bên người Thẩm Lâu, quay đầu lại nhìn y, kim quang khắp nơi chói lọi khiến người không mở mắt nổi, "Mặt trời sao lại mãnh liệt như vậy?"

"Không phải mặt trời." Thẩm Lâu vừa dứt lời, kim quang chói mắt kia liền đột nhiên tiến tới, là Kim Ngô vệ toàn thân kim giáp mang theo hoàng kỳ.

Những người này trên người không thấm nước, hẳn là thấy trên núi có mưa, trụ dưới chân núi chờ hết mưa rồi mới lên.

Lâm Tín nheo mắt lại, Kim Ngô vệ này quả nhiên đều chọn thời điểm tốt mà đuổi tới, dường như chuyên đến xem trò vui.

"Kim Ngô vệ, phụng Hoàng mệnh, tới đón Lục Hoàng tử hồi cung." Thống lĩnh dẫn đầu ra khỏi hàng, hướng Chu Tinh Ly và Thẩm Lâu hành lễ.

"Lục Hoàng tử nào?" Chu Giang Xuân đỡ bọn đệ đệ khập khễnh đi tới.

Chu Tinh Ly lúc này mới nhớ tới Nhị đồ đệ đáng thương, "Trọng Nhi đâu?"

Mọi người quay đầu, nhìn về phía nóc nhà cách đó không xa. Hoàng tử điện hạ cao quý, đang giơ hai cái tay gãy ngồi trên góc phòng gáy, nước chảy tí tí tách tách.

Nhi tử của tán tiên Tiễn Thu La và Hoàng Đế, thất lạc dân gian mười tám năm, Đế Vương vô cùng thương nhớ, lệnh Kim Ngô vệ lập tức mang người hồi cung.

Chước Lộc | Lục Dã Thiên HạcWhere stories live. Discover now