12.Hứa

801 56 1
                                    

“Nhất Hạ.” 

Áo sơmi màu đen, quần tây màu đen, một vẻ bề ngoài rất có phẩm vị, nam nhân trẻ tuổi cử chỉ thong dong tuổi trẻ đối Nhất Hạ lộ ra nụ cười vui sướng sau thời gian dài li biệt. 

Người này lớn lên ổn trọng soái khí. 

Khiến cho mấy cô dì đứng gần đấy mắt trở nên lấp lánh. 

Nhưng là, bởi vì nam nhân tuấn tú này, mà Nhất Hạ cả người đều cứng lại rồi. 

Thi Viêm…… 

Là Thi Viêm…… 

Nhất Hạ liền cảm thấy xúc động muốn chạy trốn. 

Loại xúc động này không chút nào che dấu đều biểu hiện hết trên mặt. 

Ngay cả xe đẩy cũng không thèm để ý, anh thực hoảng loạn mà xoay mặt, tìm kiếm thân ảnh Kỷ Hạo. 

Thi Viêm thấy anh như vậy, đôi mắt lộ vẻ hơi buồn bã, cậu tiến lên đây muốn giữ lại Nhất Hạ đang rơi vào kinh hoàng, Nhất Hạ cả kinh thoái lui, lập tức đâm vào trong lòng ngực một người. 

Người nọ thế nhưng lại tiếp được rất thuận tay. 

Vừa đỡ được liền sờ lên eo Nhất Hạ, sau đó liền ôm chặt lại thêm một chút, Nhất Hạ vì thế mà dán chặt lên người phía sau. 

“Đang tìm tôi sao?” 

Nhu nhu thanh âm, tràn đầy sủng nịch, giống như là đang hỏi tình nhân đáng yêu của mình có phải không thấy được mình có điểm hoang mang lo sợ như vậy hay không. 

Nhất Hạ kinh ngạc quay đầu, đối diện là một khuôn mặt tươi cười thân thiết văn nhã, thấy rất ngoài ý muốn. 

Trước mắt chính là người lần trước muốn Nhất Hạ bồi ăn cơm. 

Vẻ ngoài tao nhã, cách nói năng ưu nhã, tựa như vương tử từ trên trời giáng xuống, phong độ nhẹ nhàng. 

Nhìn thấy cậu, Nhất Hạ cùng Thi Viêm mày cùng nhăn lại. 

Nhất Hạ là bởi vì đối phương như thể rất quen thuộc mình, mà Thi Viêm lại là nhìn đến hai người kề sát ở bên nhau, liếc hướng Nhất Hạ, ánh mắt thực phức tạp. 

“Các người là đi đến đây cùng nhau?” 

Thi Viêm làm như quen biết người nam nhân này. 

Nhất Hạ không nói chuyện. 

Nhưng là chạm đến ánh mắt như muốn bức người của Thi Viêm, anh há miệng thở dốc, vẫn là không nói gì. 

Bởi vì, eo của anh đột nhiên, bị mạnh mẽ một phen ôm lại. 

Nhất Hạ biết đây là nam nhân ám chỉ anh câm miệng. 

Nhất Hạ đôi mắt chớp chớp, nhìn về phía nam nhân đang ăn đậu hủ của mình, Thi Viêm trên mặt hiện ra thất bại. 

Cậu đối Nhất Hạ mở miệng: “Nhất Hạ, mượn anh một chút thời gian cùng nói chuyện, được không?” 

Nhất Hạ không nhúc nhích. 

Kia biểu tình, tựa như nếu như anh cùng cậu đi, dường như sẽ bị cậu ăn luôn. 

Đại thúc phải gả Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ