112.Nói chuyện

240 12 2
                                    


Trong một cái chớp mắt, thần sắc khác nhau. 

Cổ Nhạc chống eo, thực nóng nảy, hàm răng nghiến chặt môi dưới, cuối cùng, hắn nâng cằm: “Là ai?” 

Tất cả mọi người đều không nói lời nào. 

Thẩm Võ cùng Thi Viêm ánh mắt đối diện, đột nhiên nhớ lại cái gì, tò mò hỏi Thi Viêm: “Ngươi lúc trước không phải gọi điện thoại cho ta nói ngươi cùng Nhất Hạ gần nhất đều không liên hệ được sao?” 

Tất cả mọi người đều liếc Thi Viêm. 

Thi Viêm quét mắt liếc mọi người một cái, nhàn nhạt: “Đó là bởi vì Nhất Hạ nói, Thẩm Võ muốn mời y ăn cơm, nhưng là y ra không được.” 

“Ha?!” Cổ Nhạc nghi hoặc hướng Thẩm Võ chỉ tay: “Mày biết rõ là giả mày cũng……” 

“Tao chỉ là muốn giành được hảo cảm của y!” Thi Viêm đánh gãy lời nói Cổ Nhạc. 

“Chỉ là hy vọng y cảm thấy ta trăm phần trăm tín nhiệm y, đáng giá để y dựa vào!” Thi Viêm thực buồn bực, cuối cùng, bất đắc dĩ thấp giọng: “Chỉ là việc lúc sau ngoài dự đoán……” 

Mọi người không nói. 

Liếc lẫn nhau, tất cả đều ẩn giấu tâm sự, cuối cùng, đôi môi tái nhợt của Kỷ Hạo hơi hơi mở ra, thanh âm rất nhỏ, cậu nói: “…… Ngay từ đầu…… Là ta đi tìm Cố Gia……” 

Kỷ Hạo nói những lời này làm tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu. 

Liền Tử thấy cậu kỳ thật ngồi rất vất vả, thân thủ đỡ cậu, muốn cậu nằm sấp xuống, nhưng Kỷ Hạo hơi hơi lắc đầu, không chịu.

Nam khán hộ giúp Kỷ Hạo rót nước. 

Thẩm Võ giúp Kỷ Hạo tiếp nhận, hỏi qua Kỷ Hạo muốn uống hay không, đặt lên ngăn tủ đầu giường Kỷ Hạo. 

Liền Tử thăm nhiệt trán Kỷ Hạo. 

Ngày thường hai người ở trước mặt Nhất Hạ như chó mèo đại chiến, hiện giờ xem ra, tựa như miêu miêu thu hồi móng nhọn, cẩu cẩu cúi đầu xuống như vậy, thực phối hợp thực bình tĩnh. 

Liền Tử liếc về phía những người khác đang đứng ở một bên. 

Cổ Nhạc mím môi mang theo hoài nghi trừng Cố Gia. 

Cố Gia chạm mắt Cổ Nhạc, chính là trừng. 

Cố Gia thẳng thắn: “Sau đó ta liền suy nghĩ biện pháp, gọi điện thoại cho Nhất Hạ.” 

“Nhất Hạ từng có ý đồ ra cửa, nhưng là bị ngăn cản trở về.” Cổ Nhạc nói tiếp liếc hướng Thi Viêm. 

Thi Viêm mi vừa nhấc, nhàn nhạt: “Sau lại tìm ta, ta đem y đưa đến trước cửa tiệm cơm nhỏ, liền đi mất.” 

“Sau đó y đến chỗ ta.” 

Mọi việc bắt đầu có đầu đuôi, Cố Gia nâng nâng cằm ý bảo Kỷ Hạo: “Lại cùng nhau đem hắn đưa vào bệnh viện.” 

“Lúc đến đây ta cùng y có nháo một trận.” Cố Gia liếc về phía Thi Viêm, có điểm bực, nói: “Y một hai phải cùng ngươi trở về.” 

Đại thúc phải gả Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ