28.Tránh

524 43 1
                                    

Nhất Hạ rốt cuộc vẫn là muộn rồi. 

Di động bị tiểu Kỷ Hạo tức giận quăng trên mặt đất. 

Nhất Hạ địng tiến vào, Kỷ Hạo đã “phanh” một tiếng đem cửa phòng đóng lại. 

Nhất Hạ vừa nhìn xuống mặt đất liền hoảng sợ, đi gõ của phòng Kỷ Hạo, Kỷ Hạo lần này hoàn toàn không cho Nhất Hạ cơ hội giải thích, cửa gõ như thế nào cũng đều không mở ra, đã bị khóa lại. 

Nhất Hạ mở được cửa phòng Kỷ Hạo, cúi đầu nhìn đem từng mảnh nhỏ của di dộng trên mặt đất nhặt lên. 

Y thử ghép lại, đem vỏ ngoài, thử một chút, không mở máy lên được, Nhất Hạ hướng cửa phòng Kỷ Hạo liếc mắt một cái, thở dài một hơi, đem SIM rút ra. 

Nhất Hạ thủ ở trên sô pha một đêm. 

Đồng hồ gõ bốn tiếng, Nhất Hạ chịu không nổi, ngủ quên ở trên sô pha. 

Nguyên một đêm, Kỷ Hạo chưa từng mở cửa đi ra. 

Buổi sáng ngày hôm sau, Nhất Hạ giật mình tỉnh dậy, đi mở cửa phòng Kỷ Hạo nhìn qua, lại phát hiện Kỷ Hạo đã không còn ở nhà. 

“Ai……” 

Nhất Hạ cầm ly cà phê, đứng ở phòng trà công ty thở dài một hơi. 

Thẩm Võ ngồi một bên nhìn tạp chí nghe tiếng hướng lên mặt y nhìn một cái, không kiên nhẫn nói: “Còn không phải chỉ là chén đũa bị người ta dùng, đồ ăn vặt bị người ta ăn, trò chơi điện tử bị người ta chơi sao? Đến nỗi như vậy sao?” 

Còn có anh trai bị người ta hôn…… 

Cái này Nhất Hạ đương nhiên không dám nói. 

Nhất Hạ liếc mắt nhìn Thẩm Võ một cái, lại: “Ai……” 

Lúc này Thẩm Võ trực tiếp trừng y, nói: “Ngươi đủ rồi a, nguyên cái công ty này bị muộn than của ngươi bay đầy!” 

Chính là Nhất Hạ đang sầu a. 

Nhất Hạ không thở dài còn có thể làm cái gì a. 

Nhất Hạ nói không nên lời a. 

Y kéo ra ghế dựa, ngồi xuống trước bàn nhỏ. 

“Bất quá ngươi đừng nói a, tiểu tử nhà ngươi quá nhỏ mọn, dục vọng chiếm hữu của nó không phải chỉ như người ta a.” Thẩm Võ khiếu nại: “Ta lần trước không phải chỉ thắng bài nên cao hứng ôm ngươi một cái thôi sao? CMN tiểu tử đó đến bây giờ nhìn ta còn trừng mắt……” 

Thẩm Võ nói, thấy Nhất Hạ hai mắt vô thần, một bộ dáng sắp ngã xuống, cảm thấy không thú vị, đình chỉ oán giận, một phen chụp lấy cánh tay Nhất Hạ, nói: “Ta xem ngươi vẫn là nên ngủ một chút đi, một đêm không ngủ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi hai mươi năm tuổi nghề thì ghê gớm a, nếu là buổi chiều đi làm ngủ gà ngủ gật bị bắt được thì cũng phải cầm lấy tay nải bị tống cổ đi thôi.” 

Nhất Hạ lắc đầu. 

Nhất Hạ cảm kích hắn quan tâm. 

Nhất Hạ nói: “Ta muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa đi xem di động coi có sửa được không.” 

Đại thúc phải gả Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ