96.Khắc khẩu

321 17 2
                                    


Cố Gia sửng sốt một phen, giận. 

“Anh bây giờ giở chứng có phải không?” 

Hắn thấy Nhất Hạ lẳng lặng nhặt quần áo lên mặc vào, tức giận kéo quần áo trong tay y ném sang một bên: “Anh hiện tại trái lại oán tôi có phải hay không?” 

Nhất Hạ ngước mắt nhìn hắn. 

Dáng người cao lớn, đứng ở mép giường, tràn đầy cảm giác áp bách. 

Nhất Hạ di dời tầm mắt, hai mắt rũ xuống không để ý tới hắn, mà là đứng lên, khom người đi nhặt quần áo. 

Cố Gia thấy y như vậy, càng tức giận. 

Cố Gia một tay đem y kéo lại, mạnh mẽ đẩy ngã y xuống giường. 

Nhất Hạ thấy Cố Gia muốn trèo lên, cả kinh. 

Y vội vàng lui về phía sau, từ một mép giường khác chạy xuống đất, thấy gia vẻ mặt lệ khí nhìn mình, không khỏi lui lại. 

“Anh phải xin lỗi tôi trước!” 

“Tôi không phải xin lỗi cậu!” 

Hai người đều lớn tiếng. 

Nhất Hạ khó chịu làm lệ khí trên mặt Cố Gia càng sâu. 

Nhất Hạ nhìn, hoảng sợ lùi về sau, lớn tiếng: “Tôi lại không phải người của cậu!” 

Nhất Hạ kỳ thật không phải định nói như vậy. 

Nhưng là, y cố tình lại ngay lúc kinh hoảng tột độ mà mở miệng nói lung tung. 

Lời này giống như lửa dẫn, lửa trong mắt Cố Gia nháy mắt hừng hực thiêu đốt. 

“Anh lại không phải người của tôi?!” Hắn giận vô cùng, rống: “Tới rồi giờ này ngày này anh còn dám nói tôi không phải nam nhân của anh?” 

“Anh cho rằng tờ giấy tác nghiệp chỉ là trò đùa, cho nên tùy tiện đặt bút cũng không có hiệu lực pháp luật?” 

“Anh cho rằng Cố Gia tôi là cái loại gọi tới thì tới, muốn tống cổ như thế nào liền tống cổ như thế?” Cố Gia chỉ tay ra ngoài, rít gào: “Lão tử ở trên phố thiếu chút nữa bị xe đâm bay là bởi vì anh! Ông già nhà lão tử hiện tại còn nằm ở trong bệnh viện là bởi vì anh! Lão tử vừa mới cùng bạn bè hoàn toàn trở mặt cũng là vì anh! Mà anh ở đâu? Câu tam đáp bốn, gặp người liền dạng chân, bị tôi bắt gian trên giường, ghét bỏ hai câu, liền nói tôi không phải nam nhân của anh?!” 

“Tối hôm qua được người ta khô mát liền không quen tôi có phải hay không? Hôm nay so sánh cảm thấy tôi không hăng hái như hắn liền càng chán ghét có phải hay không? Vừa thấy người tuổi trẻ đến anh liền gấp không chờ nổi mà mở chân thử xem! Em trai cũng được! Đồng nghiệp cũng được! Anh CMN tiện như vậy, còn tự cho mình là tốt đẹp tỏ vẻ cao sang chọn lựa? Anh cho rằng bọn họ đều thích anh chứ gì? Dễ dàng ăn mà thôi! Ăn làm mạt tẫn còn không phải vỗ vỗ mông rời đi! Cái tên anh hết lòng yêu thương bảo vệ kết quả thế nào? Đem anh xích vào đầu giường coi như tính nô mà nuôi dưỡng! Đến cuối cùng chả phải là dựa vào tôi mà anh có cái nơi gọi là……” 

Đại thúc phải gả Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ