31.Tâm sự

540 37 0
                                    

“Bang” một tiếng, một quyển văn kiện trực tiếp quăng trên người Nhất Hạ. 

Nhất Hạ bị dọa đến cứng đơ người lại, giương mắt nhìn mụ phù thủy đang đứng trước mặt, trong lòng hoảng hốt, vừa muốn mở miệng, đã bị người ta mắng. 

“Ngươi mới tốt nghiệp nhà trẻ sao? Con số Ả Rập cũng không hiểu sao?” Nữ nhân đang giận điên lên vỗ vào tập văn kiện: “Đánh thiếu một con số mà cũng dám đưa cho ta, ngươi bị mù rồi hay là đang muốn hại chết ta?” 

Thanh âm nữ nhân thật lớn. 

Lớn tiếng đến mức khiến cho lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn lại chỗ này. 

Nhất Hạ mở văn kiện ra nhìn một chút, im lặng, giương mắt, hối lỗi kéo kéo khóe miệng, nói: “Ta……” 

“Ta cái gì?” Nữ nhân không cho hắn cơ hội nói chuyện, khoanh tay, trừng: “Hoặc là mười phút sau đem văn kiện làm lại đưa lên đây, hoặc là đến văn phòng giám đốc làm việc!” 

Nữ nhân nói xong bước đi, nổi giận nện giày cao gót đùng đùng xuống đất. 

Thẩm Võ nhìn theo mụ, vẻ mặt khinh thường, thấy mụ đã đi xa, từ vị trí của mình đứng lên. 

“Thứ gì, mới từ bệnh viện ra ngoài liền tới ra vẻ.” 

“Cái gì? Cái gì?” 

Một nữ đồng nghiệp hóng hớt: “Ngươi nói mụ ta lần trước xin nghỉ là do đến bệnh viện?” 

“Vào bệnh viện? Không phải là đi làm cái kia cái gì cái gì đi?” 

“P A ~” một nữ đồng nghiệp cầm bút ở đồng bên kia mỉm cười xấu xa nói vọng sang: “Nghe là bị người ta đẩy ra đường cái, quả báo a.” 

“Ha ha ~” 

Lại một nam đồng nghiệp đi tới gia nhập, dựa vào bàn, nói: “Cái tên đẩy người kia thật đúng là tạo phúc nhân loại a ~” 

“Muốn chết à! Mụ già kia mà quay trở lại nghe thấy, ngươi liền chờ đợi vì nhân loại hiến thân đi ~” 

Trong văn phòng càng ngày càng náo nhiệt, Thẩm Võ thấy Nhất Hạ đầu gục xuống vẻ mặt phiền muộn, mạnh mẽ ấn ót của y một cái, hỏi: “Tối hôm qua xoắn?” 

“Ngươi muốn chết có phải hay không?” 

Nhất Hạ ngẩng đầu lên. 

Đầu thiếu chút nữa đập vào mặt bàn, liếc mắt ngó Thẩm Võ một cái, cuối cùng, thở dài một hơi, sửa lại con số trên máy tính, nhấn nút, đi đến chỗ máy in, tiếp tục phiền muộn. 

Thẩm Võ đã nhìn ra. 

Nhất Hạ đang rất bực. 

Nhưng là không biết vì cái gì, Nhất Hạ hôm nay ra cái dạng này thế nhưng lại mang theo một chút ái muội. 

Thẩm Võ tò mò. 

Thẩm Võ đi qua, dựa vào bên cạnh y: “Ta nói…… Ngươi có phải hay không gặp được chuyện gì tốt?” 

Chuyện tốt? 

Hai tròng mắt Nhất Hạ dao động, liếc hướng hắn. 

Buổi sáng hôm nay, Nhất Hạ ở trong tay Kỷ Hạo tiết ra. 

Đại thúc phải gả Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ