Chương 61

171 4 0
                                    

Dưới nền xi măng lạnh ngắt, Trần Dật nằm co quắp, hai chân cố đạp ra phía sau. Hai tay bị trói quặt sau lưng, Trần Dật gắng hết sức túm lấy mắt cá chân mình.

Thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng cũng thành công, cô thở phào nhẹ nhõm, bắt tay vào việc cởi sợi dây buộc chân.

Với tư thế này, vùng bụng phải chịu một lực kéo rất lớn, vết thương gần như bị xé rách, cơn đau nhanh chóng lan tràn, phủ kín toàn thân.

Nhưng đau đớn khiến người ta tỉnh táo.

Tìm không thấy hai cô cháu, chắc chắn Tiết Sơn sẽ nổi điên, sẽ đi tìm Cát Gia xin giúp đỡ, cảnh sát cũng sẽ gấp rút lần theo manh mối. Nhưng cô không thể ngồi chờ chết đợi đến lúc được cứu viện.

Trước mắt đen kịt một mảnh, hơi thở phả ra ngập tràn bao vải, đục ngầu mà oi bức. Mặt cô đỏ bừng, trán ướt đẫm mồ hôi.

Sợi dây ni lông trói chặt, cô nhịn đau, thử không biết bao lâu, cánh tay bắt đầu run rẩy, mắt cá chân bị sợi dây xiết chặt râm ran nhức nhối.

Bắp chân đột nhiên rút gân, đau đến nỗi khiến cô suýt buông tay.

Trần Dật nghiến răng lần mò tìm cách gỡ nút thắt. Cô thở hổn hển, im lặng chờ đợi cơn đau qua đi.

Xung quanh vắng lặng, giữa không gian rộng lớn, từng nhịp thở, từng tiếng tim đập đều như được khuếch đại.

Hít sâu một hơi, Trần Dật tiếp tục gỡ sợi dây.

Dường như đã nắm được quy luật, cô nhanh chóng cởi bỏ nút thắt đầu tiên.

Niềm vui nhảy nhót trong lòng, cô cười thầm, tiếp tục gỡ nút thứ hai, nút thứ ba. Động tác mỗi lúc một nhanh.

***

Chiếc xe con màu xám bạc dừng lại bên đường.

Hai bên đường là những ruộng dưa hấu, thoạt nhìn những rặng dưa màu trắng không khác gì sườn núi, lặng lẽ đứng trong gió nhẹ mùa thu.

Gã sơ mi đen vội vã xuống xe, lách mình tiến vào ngôi nhà gỗ cạnh ruộng dưa.

Đây là chòi canh của người dân địa phương. Qua mùa thu hoạch, ruộng dưa chỉ còn lại những cành lá héo úa, không cần trông coi.

Lúc này, không chỉ căn nhà gỗ, mà toàn bộ ruộng dưa đều không có lấy một bóng người.

Gã sơ mi đen hấp tấp đóng cửa, gấp rút lôi gói bột trắng trong túi quần ra. Sau đó, gã mở bao thuốc, rút tấm giấy bạc, bắt đầu hít.

Trong xe, Chu Phú Dũng khoan thai hút thuốc. Cửa sổ không mở, toàn bộ thùng xe lượn lờ đầy khói thuốc.

Đồng Đồng bịt mũi ho khan, ho đến mức khiến Chu Phú Dũng khó chịu. Hắn vừa ngậm thuốc vừa quát mấy câu, rồi tiếp tục châm điếu nữa.

Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi xuất hiện trên đường làng.

Chu Phú Dũng nheo mắt quay lại nhìn. Chiếc xe kia hình như vừa gặp ở cửa hàng tạp hóa ban nãy.

Chiếc Volvo dừng trước xe hắn.

Cửa bên ghế lái mở ra, người đàn ông bước xuống, đi thẳng về phía chiếc xe của Chu Phú Dũng.

Sơn Nam Bắc HảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ