Vanessa đứng trước chiếc gương trong phòng trọ. Nó đã mờ xước, những cặn bẩn màu trắng ngà bám chặt trên gương, nom như vân một con cá thủy tinh. Cô chải mái tóc rối đen của mình, vài sợi rơi xuống vai và trên thành chiếc bồn rửa. Sự mệt mỏi ngày hôm qua đọng lại trên bọng mắt cô một dải màu tím nhạt, cùng với một cơn đau ở gáy như khi người ta ngủ sai tư thế và sáng hôm sau thấy người mình ê ẩm. Cô mở vòi, vục nước lên tay và rửa mặt như thể làm thế sẽ rửa được quầng mắt thâm tím đi.
Vanessa đứng thẳng dậy, nhìn những giọt nước chảy trên tay mình. Lạc giữa những dòng suy nghĩ rối bời, cô nhớ lại và đặt bản thân vào người đã đứng giữa hành lang hôm qua, với cơ thể đầy sức mạnh và lật ngược tình thế chỉ bằng vài cái phẩy tay. Đó là cô, nhưng Vanessa vẫn không dám tin. Samuel dường như chẳng mấy bận tâm về điều đó, hoặc ít nhất đây là mối lo ngại thứ yếu của ông trước vụ kiện ngày mai. Cô nghĩ một phần vì nó chẳng liên quan gì đến dòng máu ma cà rồng của cô, và vì cô đã cứu cánh tất cả một phen. Nhưng có điều gì đó cứ đè nặng lên tâm trí Vanessa, cô như đang đứng trước một cánh cửa bị khóa và không có chìa để mở. Nếu như mình có thể phá tan cánh cửa đó ra, cô nghĩ, thay vì chỉ nhìn qua vết nứt đó.
Vanessa lùi lại một bước, cô đưa hai tay mình lên và nhìn chằm chằm vào nó. Hít một hơi thật dài, cô khum lòng bàn tay lại với nhau như đang giữ ở giữa một vật vô hình. Trong lòng cô đầy nỗi hoài nghi, kể cả khi làn da nơi lòng bàn tay đã râm ran tê và phủ đầy lên cảm giác mát lạnh. Cô như đang nắm những làn gió trong tay mình, cảm nhận chuyển động và năng lượng mạnh mẽ của nó. Sự phấn khích về việc có một thức sức mạnh như thế tồn tại trong mình lấn át mọi nỗi nghi hoặc của cô về nguồn gốc của nó. Cô nhớ về lúc mình hạ Shawn, nhận ra rằng điều đó dễ dàng tới mức nào và cô hoàn toàn có thể làm lại một lần nữa. Lần này, cô sẽ không cho gã cơ hội thoát thân. Cô sẽ bắt hắn phải trả giá cho cái chết của Esme, và cả gã đàn ông đi cùng hắn nữa.
Những luồng năng lượng chảy trong tay Vanessa biến mất đột ngột như cách người ta tắt một bóng đèn khi ra khỏi phòng. Cô nhớ đến gã đàn ông đó, và mọi sự tập trung của cô trôi tuột về phía hắn. Cô biết rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với cô vào lúc cô bất tỉnh. Nhưng mỗi lần cố nhớ lại, đầu Vanessa lại váng vất một cơn đau. Tâm trí của cô như những mảnh kính vỡ không thể ghép lại. Đôi khi những hình ảnh hiện lên rồi biến mất, cô chẳng thể phân biệt được đâu là thật và đâu là tưởng tượng.
Justin không tới trường vào thứ ba. Thật ra vào ngày hôm nay, không có ai có ý định ra khỏi phòng trọ ngoài Samuel. Ông tới gặp một vài thợ săn ở Brooklyn, để lại cô cùng Justin chơi một trò boardgame cũ ai đó để quên trong tủ quần áo cùng những chiếc khăn tắm nhàu. Cả hai ăn trưa bằng món Trung Hoa đóng hộp được chuyển tới tận nhà, rồi giết khoảng thời gian đầy căng thẳng còn lại của ngày bằng cách ngủ, đọc sách và xem TV. Điều cô thậm ghét là mỗi lần di chuyển trong căn phòng nhà nghỉ, cô đều phải đi qua chiếc đồng hồ quả lắc bằng gỗ treo trên tường và âm thanh khó chịu của nó. Không ai nói ra, nhưng tất cả đều chịu đựng chung một nỗi căng thẳng khi ngày mai đang tới gần, và hầu như những gì họ có trong tay đều mơ hồ, không chắc chắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
NỔI LOẠN (INSURGENT)
ÜbernatürlichesShe's just messed up. That's all. _____ Những phù thủy vẫn thường truyền tai nhau câu chuyện về vị nữ hoàng của các thiên thần sa ngã. Đồn rằng, nàng đã chết dưới lưỡi kiếm của tình nhân, linh hồn bị chia cắt và trôi nổi giữa các thế giới. Để mang n...