Chap cuối: Thiên thần của anh

365 13 13
                                    

Quay lại 8 năm trước, tôi quyết định rời khỏi Địa ngục. Tôi và anh trai tôi đã cãi nhau, anh tôi không muốn tôi phải rời đi, nhưng tôi nhất quyết không chịu.

Nightmare Fox: Đủ rồi, em sẽ sang thế giới bên kia!
Nightmare: Cái thằng nhóc này!

Anh trai tôi đã từng yêu một cô bé loài người, nhưng sau khi bắt cô ấy xuống đây thì linh hồn của cô bé đã bỏ trốn. Ít ra anh ấy còn được hiểu cảm giác "yêu" là như nào.

Từ trước đến giờ tôi không thể hiểu được "tình yêu" là gì. Có người thì bảo "yêu" là sự chiếm hữu của dục vọng, có người lại bảo "yêu" là thứ có thể khiến chúng ta mất đi lý trí, có vẻ như "tình yêu" được hiểu theo nhiều ý khác nhau. Nhưng tôi mãi vẫn không thể hiểu được nó là gì. Tôi không thể sống tiếp một cuộc sống như này, tôi đã cô đơn quá lâu rồi, đã đến lúc tôi phải tìm kiếm "tình yêu" ở một nơi khác.

Mangle: Em tên là Mangle ạ.

Đó là lúc tôi tìm thấy em ấy, thiên thần của tôi. Ngay từ lần đầu gặp em ấy, trái tim tôi như đập rộn ràng lên, tôi muốn chăm sóc cho em ấy, tôi muốn bảo vệ em ấy, tôi muốn ở cạnh em ấy mãi mãi. Cảm xúc này là "yêu" có phải không?

Ánh mắt trong sáng, hồn nhiên, vẻ mặt ngây thơ đó, giọng nói của em ấy, mọi thứ đều thật hoàn hảo.

Tôi ngồi xuống cạnh em ấy.

Nightmare Fox: Mangle, tại sao em lại đến đây?
Mangle: Em cũng không biết được. Em chỉ vô tình đi lạc vào đây thôi ạ.
Nightmare Fox: Em thấy chỗ này đẹp không?
Mangle: Có ạ!
Nightmare Fox: Thế em có muốn ở lại đây không?
Mangle: Thật à!
Nightmare Fox: Em không sợ bố mẹ sẽ lo cho em sao?
Mangle: Em không có bố mẹ ạ.
Nightmare Fox: Không có? Thế còn anh chị em?
Mangle: Không ạ.
Nightmare Fox: Thế em sống ở đâu?
Mangle: Em sống ở cô nhi viện, ở đó........
Nightmare Fox: Sao thế?
Mangle: Thôi ạ.

Mangle lắc đầu, lúc này tôi để ý kĩ lại mới thấy người em ấy đầy vết thương.

Nightmare Fox: Ai đã đánh em à?
Mangle: Mấy đứa trẻ khác...... Nhưng mà mấy vết này để qua vài hôm thì nó sẽ không còn đau nữa nên em nghĩ chắc là không sao đâu.
Nightmare Fox: Ở đó em không có cha mẹ, không có bạn, lại còn bị đối xử tệ nữa. Chắc em cảm thấy cô đơn lắm đúng không?

Tôi ôm em ấy vào lòng mình, cơ thể em ấy lạnh hơn tôi nghĩ. Tôi không thể để bất cứ ai làm tổn thương thiên thần của mình được. Hôm đó em ấy quyết định ở lại với tôi.

Nightmare Fox: Mangle, lại đây anh bôi thuốc cho.
Mangle: Cần gì ạ. Đằng nào mấy vết này cũng lành rồi mà.
Nightmare Fox: Không được đâu, lại đây nào.

Tôi xoa thuốc vào mấy vết thương của em ấy, em ấy cũng ngồi yên để tôi làm. Em ấy mỉm cười nhìn tôi, chắc là em ấy cũng cảm thấy hạnh phúc lắm khi được người khác quan tâm và chăm sóc cho mình.

Ngày qua ngày trôi đi, tôi và em ấy cứ thế sống hạnh phúc bên nhau. Cho tới một hôm tôi phát hiện ra khả năng đặc biệt của em ấy.

Mangle thường hay ra khu vườn chơi, khi em ấy ngồi xuống thì mấy cái dây đó lại xuất hiện. Chúng thò ra từ đằng sau lưng của em ấy, em ấy vẫn vui vẻ ngồi hát, không hề hay biết là những sợi dây đó đã giết chết vài người hầu của tôi. Cứ thế những sợi dây đó đã giết hết sạch đám người hầu của tôi.

[FNAF] Tình yêu tuổi học trò - Phần 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ