Mạc tướng quân nhìn 12 hộ vệ thị sát quỳ bên dưới. Lạnh lùng nói.
- Tháo mặt nạ xuống.
12 người không 1 tiếng động lập tức tháo bỏ mặt nạ.
Hộ vệ thị sát không giống binh sĩ bình thường. Họ là những người làm theo lệnh không cần lí do. Làm bằng cả mạng sống của mình. Họ được đưa đến đây, chủ tử của họ chính là Mạc tướng quân. 1 lời nói của ông, bắt họ đi vào chỗ chết họ cũng sẽ không cần suy nghĩ mà lại đến.- Từ nay khi chỉ có mặt ta, các người không cần đeo mặt nạ.
- Vâng, thưa đại tướng quân.Mạc Uyên đưa mắt nhìn qua Mạc Thanh Phong. Hắn cũng đang quỳ ở đó. Mặt mũi có chút nhợt nhạt nhưng lại đầy nét kiên nghị. 1 chút yếu ớt, mệt mỏi cũng không nhìn thấy.
Mạc Uyên rất nhanh liền nhìn sang chỗ khác.
- Có tiến triển gì không?
- Bẩm đại tướng quân, quân địch hiện tại vẫn muốn theo kế hoãn binh. Đóng thủ vô cùng kiên cố. Lương thực dự trữ rất nhiều còn liên tục được tiếp tế.
Mạc Uyên ánh mắt lại nhìn đến Thanh Phong có chút khó hiểu. Hắn rõ ràng là người nhỏ tuổi nhất. Cũng xếp thứ tự nhỏ nhất. Tại sao mỗi khi cần có việc hắn luôn là người bẩm báo? Nhẽ nào...
- Ngươi là trưởng vệ?
- Vâng, thưa tướng quân.
Có thể từ Âm Cung bước ra đã là cả 1 vấn đề. Vậy mà còn nhỏ tuổi nhất lại có thể làm trưởng vệ thì khả năng của hắn không thể tầm thường.Thực ra...Hắn đã làm những gì trong suốt 8 năm rời khỏi tướng quân phủ kia chứ?
- Âm Cung càng ngày càng suy thoái như vậy?
1 câu nói làm Mạc Thanh Phong đang cúi đầu cũng phải ngước lên nhìn ông. Nhưng 1 nhìn 1 cái liền cúi xuống.
Cái ánh mắt chớp nhoáng nhưng lại đầy ngỡ ngàng, đầy buồn tủi đó làm ông có chút hối hận.-----------------
- Mạc tướng quân thật quá đáng. Tại sao có thể nói như vậy chứ? Ông ấy không biết ngươi đã liều mạng như thế nào mới có thể làm trưởng vệ, cũng không biết năng lực của ngươi. Tại sao có thể nói như vậy chứ?
- Im miệng.
1 câu quát của Thập nhị làm Thập Nhất giật mình. Lập tức im re.
Thập nhị đúng là rất thân với y, bình thường cũng cùng y cười đùa. Nhưng nói gì thì nói, Thập nhị vẫn là trưởng vệ. Lúc cần uy nghiêm thì Cung chủ cũng không có đáng sợ bằng hắn a.
- Mạc tướng quân hiện tại là chủ tử của ngươi. Người nói gì, nghĩ gì ngươi cũng dám phê phán, dám quản đến sao?
Thập nhất vừa nghe vậy liền biết mình đi quá giới hạn. Lập tức quỳ xuống.
- Thuộc hạ biết sai, trưởng vệ trách phạt.
Thập nhị cũng không nhìn đến y nữa. Lạnh lùng lớn giọng.
- Người đâu. Hộ vệ Thập nhất nói năng cuồng ngôn, không phân biệt nặng nhẹ. Phạt 50 hạ.
Thập nhất còn chưa kịp nuốt khan đã bị 1 câu tiếp theo của Thập nhị làm cho phát hoảng.
- Trưởng vệ Thập nhị quản người không nghiêm. Phạt 100 hạ.
- Trưởng vệ, là thuộc hạ sai. Là thuộc hạ đáng phạt. Không liên quan đến trưởng vệ.
- Ngươi không thuộc đội hộ vệ thị sát?
- Ta....
Thập nhị không nói gì nữa. Im lặng cởi bộ y phục dạ hành.Thập Nhị chính là như vậy mới có thể làm trưởng vệ đội hộ vệ thị sát. Ban đầu chính là nhờ tài năng hơn họ, liều mạng hơn họ lấy của họ 1 chữ "quy". Về sau chính là lấy trách nhiệm ra lấy của họ 1 chữ "phục".
Đội không hoàn thành nhiệm vụ hoặc có 1 người phạm lỗi. Hắn phạt đủ tàn nhẫn. Nhưng bên cạnh đó, hắn sẽ là người chịu phạt gấp đôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Huấn văn] Sai Lầm
RandomSai lầm lớn nhất của Mạc Uyên chính là Mạc Thanh Phong. Là để hắn xuất hiện trên cuộc đời này. Hắn chính là vết nhơ lớn nhất của cuộc đời ông, là thất bại lớn nhất, là thứ làm ông thấy xấu hổ nhất trên đời. Nhưng đến khi hắn biết mất khỏi cuộc sống...