2.2. What it is like without you

2.1K 179 7
                                        

Họ đến bệnh viện ngay lập tức.

"Chúng ta đến sớm 5 phút", Hoseok thở hổn hển trong khi tháo mũ bảo hiểm và áo khoác da. Alpha cười khúc khích khi nhìn mái tóc của Seokjin, bị rối tung lên vì gió. Cậu đưa tay cố chỉnh lại, mỉm cười với chính mình khi Seokjin nghiêng người tận hưởng sự quan tâm của cậu. Hoseok rút tay lại, lùi ra sau một bước để chiêm ngưỡng thành quả của mình. Tóc của Seokjin rất mềm nên rất dễ vào nếp, cậu hài lòng với kết quả của mình, cậu ngả người ra sau và chống tay lên xe máy.

Seokjin gật đầu, vuốt mái tóc của chính mình, "Hmm, nhờ có bad boy là em đó."

Hoseok khẽ cười rút ​​chìa khóa ra khỏi xe, thúc giục anh, "Thôi nào, chúng ta phải đi."

"Từ từ đã, tóc của anh......."

"Tóc anh trông đẹp lắm. Đi nào."

"Nhưng nó...."

"Hyung! Em đã sửa nó rồi mà. Đi nào!"

Seokjin đang thấy một bác sĩ khác trong phòng khám. Lần cuối cùng anh đến đây, đó là khoảng một tháng trước, anh đã được kiểm tra định kỳ bởi một nữ bác sĩ beta, người vô cùng chu đáo và ngọt ngào, nhưng khi cả hai bước vào căn phòng nơi y tá chỉ cho họ, không thấy nữ bác sĩ beta đâu, thay vào đó là một chàng trai omega chào đón họ, đang ngủ ngon lành với cái đầu vùi vào cánh tay.

Seokjin và Hoseok mắt nhìn nhau. Trong khi Seokjin bối rối còn Hoseok thì thích thú. Họ chỉ biết đứng đó, chờ đợi xem như thế nào, có thể là để omega tự thức dậy hoặc thứ gì đó rơi ngay vào miệng cậu ta khiến cậu ấy tỉnh dậy.

Cả hai giật mình khi cánh cửa mở ra.

"Oh". Seokjin thở phào nhẹ nhõm khi thấy bác sĩ Kim bước vào phòng, "Seokjin-ssi, Hoseok-ssi! Tôi xin lỗi, vừa mới nghỉ giải lao một chút và ....oh". Bác sĩ liếc nhìn người đang ngủ gật trên bàn của cô. "well. Đó là....em trai tôi. Tôi không biết tại sao cậu ấy lại ở đây. Tôi xin lỗi, tôi sẽ đánh thức nó dậy."

Hoseok lắc đầu, "Không sao đâu, uhm, để cậu ấy ngủ đi. Có vẻ như cậu ấy cần ngủ một chút."

Bác sĩ Kim thở dài nhìn lại em trai mình, "Chắc vậy. Nó rất bận rộn với công việc của mình. Tôi nghĩ là nó vừa trốn khỏi một cuộc họp và đến đây để nghỉ ngơi chút."

"Ổn mà, tôi nghĩ mọi người đều xứng đáng không bị làm phiền trong khi ngủ trưa."

Bác sĩ gật đầu đồng tình với họ, "Tôi đồng ý. Vậy, chúng ta đi chứ? Lối này". Bác sĩ Kim chỉ về phía căn phòng nằm góc cuối đường trong đó có những tấm màn trắng chia phòng. Họ đi theo bác sĩ và khi cô kéo tấm rèm sang một bên, Seokjin nhìn thấy sự bố trí quen thuộc. Bác sĩ Kim nhìn anh, gật đầu về phía giường, Seokjin gật đầu rồi thay áo choàng bệnh viện.

Seokjin trèo lên giường rồi nằm ngửa. Bác sĩ kéo gấu áo lên, để lộ bụng sau khi đắp chăn lên phần thân dưới. Anh nhăn mặt khi gel lạnh tiếp xúc với da nhưng đã dịu xuống sau vài giây, cuối cùng cũng quen với nó. Anh liếc lên nhìn Hoseok, siết chặt tay alpha khi bác sĩ nói và chỉ vào màn hình trước mặt.

"Có thấy rõ chỗ này không?" Bác sĩ chỉ vào hình ảnh đen trắng, xoay tay để tìm góc độ tốt hơn, "hai bé trông rất thoải mái. Xem này! Bé này rất thư thái, bình tĩnh trong khi bé kia thì hiếu động hơn. Bạn muốn biết giới tính của hai bé đúng không?"

EVEN IF I DIE - IT'S YOU | ABO TAEJIN | Vtrans ✔️Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ