12.3. You know you got that home

1.4K 134 4
                                        

Trans: Camellia2412  

___________________

"Anh đã ở đâu thế?", Taehyung đang mong đợi kiểu chất vấn này, đặc biệt là từ Jungkook. Em ấy đang vô cùng lo lắng, anh biết điều đó vì nó hiện rõ trên khuôn mặt Jungkook. Đôi mắt em ấy đờ đẫn, sự mệt mỏi và sự thiếu ngủ hiện rõ trên khuôn mặt. Ngay cả cách em ấy quấn chăn quanh cơ thể nhỏ bé, run rẩy cũng đủ thể hiện rằng em ấy đang khổ sở. Bước chân em rất nhỏ và Taehyung đã bắt được Jungkook trong vòng tay mình sau khi em ấy vấp phải chân mình, "Em biết anh đang giận, nhưng anh thậm chí không thể nhắn tin báo cho em biết anh đã ở đâu? Em đã rất lo lắng!"

Taehyung ôm Jungkook chặt hơn, "Anh xin lỗi."

"Anh đã ở đâu?" Jungkook thì thào trong ngực Taehyung, giọng cậu nhỏ đi dần dần và Taehyung biết Jungkook có thể thiếp đi trong vòng tay anh bất cứ lúc nào. "Làm ơn, hãy nói với em rằng anh đã qua đêm ở một nơi an toàn. Có phải anh đã ở trong căn hộ của anh không? Em gọi đến đó nhưng quản gia đã nhấc máy và nói rằng suốt đêm qua anh không về nhà"

Taehyung cúi người, luồn tay qua đầu gối Jungkook, bế cậu lên. Chàng trai trẻ không lên tiếng kháng nghị, cậu dùng sức nắm lấy Taehyung, như thể cậu muốn ở lại vị trí đó càng lâu càng tốt. Jungkook được đưa trở lại phòng ngủ, căn phòng vẫn giống như bao đêm khác nhưng hôm nay Jungkook lại sợ nó, cậu bắt đầu run rẩy. Taehyung cẩn thận đặt cậu lên giường, trao cho cậu cái nhìn trấn an và dịu dàng. Anh vén những sợ tóc lòa xòa ra khỏi mặt Jungkook và nghiêng người, "Anh đã ngủ ở nhà bạn, đừng lo lắng."

"Anh không nói dối đúng không?"

Taehyung cắn môi trước khi gật đầu, trả lời ngắn gọn,  "Không, không phải"

Jungkook gật đầu. Có trời mới biết cậu đã cố gắng thế nào mới có thể ngăn không cho bản thân bật khóc kể từ khi Taehyung bước vào trong nhà, cậu đã có thể ngửi thấy nó. Mùi hương đó, nó vương khắp quần áo chồng chưa cưới của cậu, tóc anh, da anh, nó vương vấn như nước hoa. Cậu cảm thấy thật tồi tệ, tâm can cậu đau nhói như có ai đó dùng con dao cùn mà cứa nó qua lại.

Có lẽ cậu xứng đáng với điều đó.

"Đừng rời xa em có được không?", Jungkook nài nỉ, cậu biết trông cậu bây giờ thảm hại làm sao. Nhưng nỗi đau sẽ đánh mất người mình yêu thương lần thứ hai như một chất kịch độc, nó ăn mòn cậu ta từ trong ra ngoài. Nó có một thứ gì đó mà Jungkook lo sợ, cho dù cậu có giấu nó khó khăn đến đâu thì nó vẫn làm cậu sợ, "Em xin lỗi....vì đã nói dối anh. Anh có thể ghét em, nhưng Tae, xin anh, đừng rời xa em"

"Anh không giận em, Jungkook. Anh đã điên lên chỉ vì sự thật quá tàn nhẫn. Anh thật lòng xin lỗi vì đã bỏ em lại ngày hôm qua, anh chỉ là không thể ... anh quá tức giận với những gì em đã làm và anh sợ bản thân mình sẽ mất kiểm soát rồi làm tổn thương em. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu có bất cứ điều gì xảy ra với em vì anh. Anh thực sự xin lỗi."

Jungkook ngước lên nhìn vào đôi mắt của Taehyung, trong đó chứa đầy sự buồn bã và hối tiếc. Cậu đã luôn yêu thích đôi mắt của Taehyung vì nó luôn thể hiện một cách chính xác cảm nhận của anh. Taehyung luôn để cảm xúc của bản thân thể hiện hết lên mặt trong khi phần lớn các alpha đều sợ thể hiện cảm xúc của mình. Anh ấy giống như một cuốn sách mở mà bạn có thể dễ dàng đọc. Anh ấy cười khi cảm thấy hạnh phúc, anh ấy sẽ cho mọi người biết khi anh ấy tức giận hay cáu kỉnh và anh ấy sẽ nói chính xác những gì anh ấy nghĩ.

EVEN IF I DIE - IT'S YOU | ABO TAEJIN | Vtrans ✔️Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ