Hoàng tử tennis

2.7K 40 0
                                    

Ninh Tiểu Thuần mặc bộ đồng phục tennis màu xanh lam từ phòng thay đồ câu lạc bộ đi ra, ngước đầu nhìn trời, thấy bầu trời thật trong xanh, mây từng cụm lớn bay qua, ánh nắng cũng không gắt, dìu dịu chiếu xuống, làm ấm người. Gió thổi tới lành lạnh, làm người ta vui vẻ dễ chịu. Cô nhắm mắt, hít sâu vài lần, thời tiết thế này thật khoan khoái, thật thích hợp vận động.

Lúc ba giờ chiều, giám đốc Lư đặc biệt cho xe con đến khách sạn, đón hai người họ đi đánh tennis.

Ninh Tiểu Thuần còn đang suy nghĩ vấn đề trang phục, Cung Triệt đã xuất hiện ngay trước cửa đưa cho cô một gói to, cô mở ra xem, là bộ đồng phục tennis mới tinh, còn thêm đôi giày. Anh sắm sửa đầy đủ cho cô ra trận, sao cô mới lâm trận bỏ trốn được.

Được rồi, hôm nay cô phải thử một chút cái gọi là thể thao quý tộc.

Sân tennis đẹp vô cùng, những ô xanh xanh ngang dọc trên mặt đất bên ngoài kẻ những vạch trắng, tuy cô không biết tên gọi chính thức, nhưng cô biết đó là "biên". Ở giữa sân có giăng cái lưới cao khoảng nửa người, gọi là "tuyến giữa".

Một thân hình mạnh mẽ nhẹ nhàng chạy trên sân, chỉ thấy người đó tay trái cầm banh, tay phải cầm vợt, thân trên vận áo T-shirt màu xanh lam, thân dưới mặc quần sooc, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, đôi chân thon dài làm người ta thèm thuồng, khí thế đó không phải Cung Triệt sao?!

Cung Triệt soái cô đã biết từ lâu, có điều bộ đồ của anh nhìn quen quá, hình như cùng kiểu với cô, nhìn qua giống như đồ tình nhân! 

Giám đốc Lư mặc bộ đồ đen đi qua chỗ Cung Triệt, tính nói chuyện với anh một chút, không ngờ điện thoại Cung Triệt reo lên ngay lúc đó, anh xin lỗi rồi tránh đi nghe điện thoại, giám đốc Lư đành thôi.

Hắn nhìn thấy Ninh Tiểu Thuần đã ra, hai mắt sáng rỡ, vội vàng đi qua, cười ngả ngớn.

"Cô Ninh mặc đồ tennis thật là đẹp."

Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, kéo rìa mũ, giật nhẹ mép váy, ngượng ngùng.

"Giám đốc Lư quá khen."

"Cô Ninh đừng khách sáo, gọi tôi là Lư Vĩ đi."

A, quên nói, giám đốc Lư tên là Lư Vĩ, ha ha, Lư Vĩ, lau sậy. Điều này làm Ninh Tiểu Thuần nhớ đến hai câu: lau sậy đầu tường, đầu nặng gốc nhẹ, măng tre trong núi, da dày bụng rỗng. Câu này tả thực ghê gớm, Ninh Tiểu Thuần cười thầm muốn nội thương.

"Chi bằng tôi dạy cô đánh tennis?"

Lư Vĩ thấy Cung Triệt không có trong sân, không đợi Ninh Tiểu Thuần trả lời, to gan kéo cô đi vào sân.

"Ha ha, phiền phức lắm, tôi đứng ngoài xem các người chơi là đủ rồi." Ninh Tiểu Thuần vội vàng xua tay từ chối.

"Không cần khách sáo với tôi, rất dễ học." Lư Vĩ đưa cho Ninh Tiểu Thuần cái vợt, tiếp tục nhiệt tình.

"Nhìn thẳng lưới, hai chân mở, hơi thu vai, phần gối thả lỏng, thân trên hơi chúi ra trước, trọng tâm đặt trên đầu ngón chân. Được rồi, chính là vậy, tay phải nắm nhẹ cán vợt, tay trái cầm chặt vợt, đặt vợt cao ngang giữa rốn và ngực."

TINH KHÔI VÀ NỒNG NHIỆTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ