Thời gian vui vẻ luôn trôi rất mau, lần này đi dã ngoại Tưởng Đồng Bạch đã chơi thoả thích, Ninh Tiểu Thuần lo lắng bất an với Tưởng Phàm không biết là vui hay buồn ra về.
Tưởng Phàm cõng Tưởng Đồng Bạch chơi mệt ngủ vùi xuống núi, Ninh Tiểu Thuần xách làn đi theo họ.
Lúc này trời đã gần hoàng hôn, mặt trời chậm rãi ẩn sau tầng mây mỏng, biến thành một khối tròn hồng hồng. Màu đỏ lan ra khắp nơi, lan nửa bầu trời, từng lúc nhạt dần, đến khi biến thành màu xám trắng. Không khí êm ả, trong suốt.
"Hôm nay, cảm ơn cô." Tưởng Phàm vẫn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
Ninh Tiểu Thuần yên lặng đi theo nghe Tưởng Phàm nói, kinh ngạc ngước nhìn Tưởng Phàm phía trước.
"Cảm ơn tôi cái gì?"
Tưởng Phàm không trả lời ngay, chỉ dần dần thả chậm bước chân, như đang chờ Ninh Tiểu Thuần theo kịp, Ninh Tiểu Thuần không nghe Tưởng Phàm trả lời, lè lưỡi với bóng lưng cao lớn của anh, bước nhanh theo. Đến khi cô sánh vai cùng Tưởng Phàm, họ đã đến chân núi.
Tưởng Phàm cẩn thận để Tưởng Đồng Bạch vào băng ghế sau xe, nhìn con bé ngủ ngon lành, mắt anh dịu dàng, anh xoa xoa tóc nó, đắp chăn cho nó, nhẹ nhàng khép cửa xe.
Ninh Tiểu Thuần cất làn vừa xong, đi vòng ra trước xe, thấy Tưởng Phàm dựa bên thân xe, nhìn về hướng cô, mỉm cười.
Trời chiều chiếu lên mái tóc đen của anh, ánh màu sắc ôn hoà. Lông mi anh thật dài dưới đôi mắt như sương mai, mũi thẳng, độ cong thật đẹp.
Ninh Tiểu Thuần nhìn thẳng vào mắt anh, dường như bắt được cảm xúc khó hiểu loé lên trong đó, lông mày thanh tú khẽ cau, chậm rãi đi về phía anh.
"Cảm ơn cô hôm nay làm bạn với chúng tôi." Tiếng nói Tưởng Phàm tựa như từ nơi xa vọng đến, hư vô mờ ảo.
Ninh Tiểu Thuần sau đấy mới kịp hiểu, rõ ràng câu này là trả lời cho câu hỏi khi nãy của cô.
"Tôi hôm nay cũng rất vui." Ninh Tiểu Thuần cười híp mắt trả lời.
Tưởng Phàm nghe vậy, nhướng mày, không nói gì, người vẫn dựa thân xe, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt ném ra xa.
Rặng mây đỏ nơi chân trời chiếu đỏ bầu trời, chiếu trên người anh, nhuộm một lớp màu hồng loá mắt, thân hình anh cao ngất đứng trong sắc đỏ sáng rực tựa như thật cô độc.
Tình cảnh này làm Ninh Tiểu Thuần nhớ đến một bài thơ: Cây khô, cành cỗi, quạ chiều. Chiếc cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà. Gió tây đường cũ ngựa già. Chiều buông, ruột đứt, người xa góc trời.
Cô cảm thấy có một loại cảm giác áp lực khó nói, lẳng lặng đứng cạnh anh, không lên tiếng, cùng ngắm phong cảnh phía xa.
"Thật ra." Tưởng đại soái ca cuối cùng cũng khai mở kim khẩu.
"Hôm nay là sinh nhật Đồng Bạch, cũng là ngày giỗ của vợ tôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
TINH KHÔI VÀ NỒNG NHIỆT
RomanceTên truyện rất là trong sáng nhưng nội dung thì cấm trẻ em nhé =))))) chỉ dành cho sắc nữ 😝😝 Thể loại: Sủng, sắc, 18++ Tên khác: Tình nhân bí mật Ánh trăng sáng tỏ như thuỷ triều tràn vào cửa sổ, ngọn gió lạnh thổi qua mang theo hương hoa nhàn nhạ...