10

230 21 0
                                    

Thượng Vũ đế đạp trên ánh trăng tiến vào cung Tam Lý, tuần tra một vòng quanh điện cũng không thấy bóng dáng Cố Ngạn, không khỏi nhíu mày, bước chân cũng trở nên lộn xộn

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.


Thượng Vũ đế đạp trên ánh trăng tiến vào cung Tam Lý, tuần tra một vòng quanh điện cũng không thấy bóng dáng Cố Ngạn, không khỏi nhíu mày, bước chân cũng trở nên lộn xộn.

​Thật vất vả mới phát hiện ra nam sủng nhà hắn đang ngồi trên ghế đá, một mình cô đơn mà đắm chìm dưới ánh trăng, Thượng Vũ đế không hiểu sao có chút bực bội, bởi vì cái người đang lạnh lùng ngồi bên bàn đá kia, lại không thể làm cho người khác yên tâm được.

​Rõ ràng đã nhìn năm năm nhưng lại nhìn không chán, Thượng Vũ đế vô thức so sánh tên đào kép gặp vào ban ngày kia với người trước mắt, nhịp tim liền đập rối loạn, Cố Ngạn là độc nhất vô nhị, ai so cũng đều kém.

​“Cố Ngạn bảo bảo.” Thượng Vũ đế sợ hắn bị dọa, cho nên tận lực nói thật nhỏ.

​Cố Ngạn nghe thấy sững sờ xoay đầu lại, chớp chớp hai mắt như là đang tìm kiếm âm thanh phát ra từ đâu, trên mặt đỏ ửng dị thường.

​Thượng Vũ đế chán nản: “Ngươi lại uống rượu rồi hả?”

​Cố Ngạn tròn mắt tìm không ra Thượng Vũ đế, ánh mắt chỉ hướng vào một điểm hư vô, nói: “Bệ hạ?”

​“Không có việc gì lại uống rượu…” Thượng Vũ đế oán trách một câu, đi qua ôm người kéo lên, lớn tiếng nói: “Tiểu Đa Tử, nhanh đi chuẩn bị canh giải rượu với khăn ướt.”

​“Vâng.” Tiểu Đa Tử không chỗ nào không có.

​Thượng Vũ đế vừa đem người kéo được hai bước, Cố Ngạn đột nhiên bắt đầu giãy dụa, còn đẩy Thượng Vũ đế một cái, hô: “Đừng đụng ta.”

​Thượng Vũ đế không thể làm gì hơn mà chắp taysau lưng thong thả bước đi, nói nhỏ: “Lại say khướt say khướt… Không có việc gì lại uống rượu… Aiz cái con sâu rượu này…”

​Thượng Vũ đế là một nam nhân đáng thương, ban ngày hắn bị đám ái khanh quấy rầy, buổi tối lại phải hầu hạ ái nhân. Hắn cảm giác quả thực mình không giống hoàng đế, chỉ duy nhất được cái không gây rối vô cớ: “Tiểu Đa Tử! Động tác sao lại chậm như vậy! Càng ngày càng vô dụng!”

​Bên này Tiểu Đa Tử vẫn còn đang kêu người chuẩn bị canh giải rượu, bên kia Cố Ngạn duỗi hai tay về phía trước tìm kiếm, tìm được ống tay áo của Thượng Vũ đế, nắm chặt.

​Xem ra lần này là người mù, Thượng Vũ đế rất phối hợp mà diễn: “Ngươi yên tâm, cho dù sau này ngươi vẫn không nhìn thấy được, ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ngươi, ta sẽ là ánh mắt của ngươi.”

Sủng Thượng Quân HạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ