* Sân bay Bắc Kinh *
Nghe Vu Bân báo Lâm Thiên Nhi định trở về New York lại không muốn mọi người ra tiễn nên không nói. Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cùng Tuyên Lộ và Uông Trác Thành lập tức phóng đến sân bay tìm cô. Cũng may là vẫn kịp. Vừa thấy bóng dáng Lâm Thiên Nhi ở phía xa, cả bốn người đã nhanh chân chạy đến. Tuyên Lộ có vẻ tức giận, chị vừa thở dốc vừa lên tiếng trách móc:
-Thiên Nhi, em cũng tàn nhẫn thật đấy. Định bỏ đi mà không nói lời nào với bọn chị luôn sao?
- Em chỉ không muốn thấy khoảnh khắc chia li thôi. Em sợ không nỡ xa nơi này.
" Vậy mà em nói với mỗi mình Vu Bân sao? Em còn thân với cậu ta hơn cả anh rồi nhé "
- Em chỉ là....
Tiêu Chiến cất giọng trêu đùa khiến Lâm Thiên Nhi đỏ mặt, cô ấp úng, vậy mà Vương Nhất Bác không những không thương tình mà còn về phe Tiêu Chiến ngắt lời cô:
" Chỉ là cái gì? Anh ngửi thấy mùi mờ ám rồi nha!?"
- Em.... - Lâm Thiên Nhi cũng chẳng biết phải minh oan kiểu gì.
Trác Thành nãy giờ có vẻ buồn rầu, mặc dù không muốn mọi người gán ghép Thiên Nhi với Vu Bân nhưng gã để ý nãy giờ không thấy y, cũng không thể không thắc mắc:
- Vu Bân đâu? sao em không thấy anh ấy?
- Cậu ấy mới gọi cho chị, nói là đang bị kẹt xe.
- Vậy chắc không kịp nữa... em sắp bay rồi...
Ánh mắt Lâm Thiên Nhi đột nhiên nhuốm một màu buồn, tiếc nuối, lại chẳng ai nhận ra nó xuất hiện vì điều gì. Có thể là vì sắp phải xa nơi này, dù sao nó cũng mang lại cho cô nhiều người bạn tốt. Cũng có thể sắp phải xa những người mới quen nhưng lại thân thiết gần như là gia đình này. Hoặc cũng có thể vì người nào đó đang kẹt xe ở đâu đó mà không kịp đến tiễn cô. Lâm Thiên Nhi giấu đi sự uỷ khuất trong đáy mắt. Cô tiến lại ôm từng người cáo từ:
- Tuyên Lộ , cảm ơn chị thời gian qua đã dắt em đi chơi nhiều nơi. Còn đối đãi với em như người nhà. Em sẽ rất nhớ chị đó!
Mắt Thiên Nhi bắt đầu rưng rưng, Tuyên Lộ đưa hai tay lên dịu dàng mà lau nước mắt cho cô, vòng tay ôm rồi vỗ nhẹ lên lưng cô, mắt chị cũng bắt đầu hoe đỏ:
- Ngốc, em khóc cái gì. Khi nào nhớ chị em có thể gọi cho chị mà. Hoặc là em trở lại Bắc Kinh chơi. Chị nhất định sẽ đến đón em!
Lâm Thiên Nhi gượng cười, dùng tay quẹt ngang mặt, khẽ xụt xịt, gật gật đầu. Mít ướt là lí do khiến cô ghét những cuộc chia tay như thế này. Cô quay qua thấy Trác Thành cũng đang đứng một bên lại cũng không rõ là gã đang cười hay đang mếu, liền tiến lại xoè tay ra, vui vẻ:
- Trác Thành, làm bạn với anh em rất vui. Đừng quên em đấy nhé.
Uông Trác Thành cũng xoè tay ra đáp lại cái bắt tay của Lâm Thiên Nhi mỉm cười:
- Tất nhiên rồi, làm sao quên cô bé đáng yêu như em được. Thượng lộ bình an nha!
Thiên Nhi gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi quay qua ôm nhẹ Vương Nhất Bác
BẠN ĐANG ĐỌC
( BJYX ) Duyên Phận Ý Trời [ HOÀN ]
Fanfictioncouple Chiến Bác thể loại Đam mỹ ngược, hướng hiện thực ( nhân vật có thật ) tình tiết thêm thắt theo trí tưởng tượng không liên quan đến đời sống thật của nhân vật. Đam, ngược, sủng HE, Sinh tử văn Fic do mình viết Bìa fic được des bởi CLAIRESTA ❤...