" Ông nói gì cơ? Tôi có thai? "
- Đúng vậy, chúng tôi làm khám xét cho cậu thì phát hiện trong tử cung của cậu có phôi thai. hơn nữa còn là thai đôi đã được hơn một tháng.
Tiêu Chiến vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ngỡ ngàng trước lời nói của bác sĩ. Một tin lẽ ra là tin vui, anh lại chẳng biết nên vui hay buồn. Cái thai đột ngột xuất hiện vào lúc này bảo anh đón nhận nó thế nào đây? Nếu là bình thường có lẽ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã ôm nhau nhảy cẫng lên vì sung sướng. Nhưng giờ anh lại mong không có nó nhiều hơn.
Vốn định hiến dạ dày cho Vương Nhất Bác, giờ anh lại rơi vào thế mắc kẹt. Nửa muốn cứu cậu nửa lại không thể từ bỏ đứa con của hai người. Không phải một đứa mà là hai. Nếu anh không hiến cậu sẽ không sống nổi, nhưng hai đứa nhỏ này vô tội, nó không thể chưa chào đời đã tuẫn táng theo anh. Mà nếu Vương Nhất Bác đi rồi, bọn chúng sẽ thành những đứa trẻ không cha, sẽ lại thiếu thốn tình thương từ một phía.
Rốt cuộc là ông trời muốn trêu anh đến bao giờ? Anh muốn chết cũng không để cho anh chết. Tại sao nhất định phải ban cho anh cái thai ngay lúc này, lại không muốn để cho chúng có được một gia đình hạnh phúc? Cứ nhất định phải lấy đi một trong hai người tạo ra chúng? Tại sao?
Tiêu Chiến sống chết cũng không tin vào kết quả khám nghiệm này, anh ngơ ngác nhìn vào bác sĩ như để xác nhận lại:
" Không thể nào, tôi có thể làm khám nghiệm lại không? chắc chắn các người nhầm lẫn rồi, tôi làm sao có thai được chứ, tôi còn phải hiến dạ dày cho Nhất Bác nữa. Làm ơn cho tôi khám nghiệm lại được không?"
- Xin lỗi cậu, nhưng chúng tôi vốn không thể tiếp nhận nội tạng từ người đang còn sống, huống hồ lại là dạ dày từ người đang có thai. Một mạng người được cứu lại phải đổi bằng ba mạng người khác, điều này y đức của chúng tôi không cho phép. Tốt nhất anh nên tìm được một người tình nguyện hiến dạ dày cho cậu ấy thì hơn....
- Có tôi, tôi tình nguyện!
Một tiếng nói lanh lảnh vang lên phía sau lưng, Tiêu Chiến giật mình quay đầu lại. Anh trợn tròn mắt như không tin được vào mắt của mình, hai phiến môi mấp máy lắp bắp:
" Trương... phó.... phó chủ tịch Trương?"
Trương Ảnh đến, mang theo vẻ mặt hiền từ hơn những lần trước Tiêu Chiến gặp rất nhiều, bà điềm tĩnh tiến lại chỗ anh:
- Cậu ngạc nhiên đến vậy sao?
" Sao bà... sao bà lại ở đây?"
Tiêu Chiến sao có thể không ngạc nhiên cho được. vốn dĩ anh đã chuẩn bị tinh thần cho trận đấu giữa mình và Trương Ảnh lần thứ hai. Thế nào mà từ lúc anh trở về bà ta vẫn luôn án binh bất động, chẳng đụng cũng chẳng đến tìm anh một lần nào. Bây giờ lại còn xuất hiện ở đây cùng câu nói kia khiến Tiêu Chiến càng khó hiểu, làm sao bà ta biết Vương Nhất Bác bị gì và anh định làm gì?
Còn chưa hết ngạc nhiên, Trương Ảnh đã cười hiền mà cất giọng, lại chẳng trả lời cái đống tại sao kia của anh:
BẠN ĐANG ĐỌC
( BJYX ) Duyên Phận Ý Trời [ HOÀN ]
Fanficcouple Chiến Bác thể loại Đam mỹ ngược, hướng hiện thực ( nhân vật có thật ) tình tiết thêm thắt theo trí tưởng tượng không liên quan đến đời sống thật của nhân vật. Đam, ngược, sủng HE, Sinh tử văn Fic do mình viết Bìa fic được des bởi CLAIRESTA ❤...