"aaaaa Nhất Bác, bụng anh.... đau quá "
Vương Nhất Bác đang ngủ say thì bị Tiêu Chiến túm đầu lôi dậy. Giữa đêm khuya, hai đứa nhóc lại thi nhau đạp muốn tung cả bụng của anh ra. Tiêu Chiến lên cơn đau vật vã làm cậu cũng hốt hoảng mà bật dậy đỡ lấy anh:
" Chiến ca, anh sao vậy?"
" anh... đau....đạp...aaaaa con đạp "
Tiêu Chiến ôm lấy bụng, mặt cũng nổi đầy gân xanh. Nói năng cũng chẳng còn rõ ràng được nữa. Bình thường chúng cũng đạp nhưng không hề dữ dội như thế, dây thần kinh trong đầu Vương Nhất Bác căng như dây đàn, mắt cũng dần giật. Theo như cậu tính ngày thì phải đến tuần sau Tiêu Chiến mới sinh. sao giờ anh lại lên cơn đau dữ dội như thế?
" Chiến ca, có phải sắp sinh không?"
Tiêu Chiến chẳng nói được gì ngoài mấy từ đau và đạp. Vương Nhất Bác thật muốn thò tay vào mà lôi tuột hai đứa nhóc kia ra, giữa đêm khuya lại đạp ba nó ra nông nỗi này. Cậu không thể nào tính sai ngày dự sinh của Tiêu Chiến, đi khám thai định kì bác sĩ cũng bảo thai nhi phát triển rất tốt, không có vấn đề gì. Lần đầu tiên thấy anh ôm bụng kêu đau như thế, Vương Nhất Bác chẳng biết làm gì ngoài ôm anh cùng hoảng loạn:
" Rốt cuộc là làm sao đây, em phải làm gì đây Chiến ca?"
Mặc kệ Vương Nhất Bác chân tay luống cuống, đoán già đoán non. Tiêu Chiến đã đau đến mức anh chẳng còn nghe thấy cậu nói gì, cũng chẳng thèm đôi co với cậu nữa. Có vẻ như ngày càng đau đến quằn quại, Tiêu Chiến không còn ôm bụng nữa, anh buông tay bám chặt vào người đang ôm mình, dần dần chuyển sang tóm lấy đầu của Vương Nhất Bác mà vò khiến cậu kêu la thảm thiết:
" Aaaaa Chiến ca...thả em ra, từ từ nói mà "
Vương Nhất Bác càng kêu, Tiêu Chiến càng vò mạnh, cậu nghĩ lúc này anh đây còn muốn từ từ mà nói chuyện với cậu hay sao? Tội nghiệp cho mái tóc mới được hồi phục không lâu, giờ lại bị lôi lôi kéo kéo đến muốn bong cả da đầu. Vương Nhất Bác cứ vậy mà bị túm tóc lôi tới lôi lui, đau đến đỏ cả mặt mà Tiêu Chiến càng làm loạn thì cậu càng không biết mình phải làm gì vào lúc này.
Lần đầu tiên rơi vào cảnh này lại còn là giữa đêm khuya. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cứ vậy mà thi nhau kêu la oai oái vang vọng cả căn phòng, người ngoài không biết còn tưởng hai người đang đánh nhau một sống một còn, sứt đầu mẻ trán.
Mãi một lúc Vương Nhất Bác mới túm được tay Tiêu Chiến mà gỡ ra khỏi đầu mình, giữ chặt lấy anh gấp gáp hỏi:
" Chiến ca, Chiến ca, anh sao vậy? có phải sắp sinh rồi không?"
" Anh... k...a....đau...mẹ..ơ..aa"
Tiêu Chiến mặt đầm đìa nước, gân xanh nổi lên, da mặt cũng đỏ bừng. Anh chẳng nói được gì ngoài kêu đau và gọi mẹ, mà từ cuối cùng thốt ra khỏi miệng anh lại làm mắt Vương Nhất Bác sáng bừng lên như vơ được phao cứu trợ:
" Mẹ?" - " Đúng rồi, phải gọi cho mẹ "
Vương Nhất Bác vội vàng vơ lấy điện thoại bấm số gọi đi:
BẠN ĐANG ĐỌC
( BJYX ) Duyên Phận Ý Trời [ HOÀN ]
Fanficcouple Chiến Bác thể loại Đam mỹ ngược, hướng hiện thực ( nhân vật có thật ) tình tiết thêm thắt theo trí tưởng tượng không liên quan đến đời sống thật của nhân vật. Đam, ngược, sủng HE, Sinh tử văn Fic do mình viết Bìa fic được des bởi CLAIRESTA ❤...