Ánh mắt của Cố Dư lạnh lùng, rõ ràng không còn kiên nhẫn để nghe Cận Phong nói thêm một câu nào nữa, cậu nghiêng người đứng ở cửa, dáng vẻ kiên quyết tiễn khách.
Cận Phong không nói một lời nhìn mặt đất, mấy giây sau mới chậm rãi đứng lên đi về phía cửa.
Đi tới cửa, Cận Phong lại dừng bước nhìn Cố Dư.
"Tôi có thể giống một người bình thường." Cận Phong nhẹ giọng nói, "Theo đuổi một lần nữa."
"Đối với tôi anh mãi mãi không thể bình thường được." Vẻ mặt Cố Dư lạnh nhạt ngắt lời, "Còn nữa, Viên Thịnh Giang đã lệnh cho anh không làm phiền tôi nữa, tôi nghĩ từ nay về sau anh nên thông minh hơn, nếu anh tìm tôi để báo thù cũng làm ơn thẳng tay giết tôi đi, đừng giả vờ yêu thương để chà đạp tôi, làm tôi buồn nôn."
Cận Phong cúi đầu cay đắng nở nụ cười, "Nói cách khác tôi không có bất cứ cơ hội nào."
"Trước giờ anh chưa từng có." Cố Dư nói, "Tương lai mà tôi mong muốn nhất chính là chúng ta sống cuộc sống riêng của mỗi người."
"Thế nhưng...."
"Anh đi đi." Cố Dư ngắt lời nói, "Hôm nay tôi đã cho anh sự kiên nhẫn lớn nhất rồi."
Cận Phong đi ra khỏi phòng, nhưng đi được vài bước thì dừng lại, không quay đầu lại, nhìn mặt đất, sắc mặt đã dần trở nên lạnh lẽo, giống như tự lẩm bẩm nói, "Tôi đã nghĩ, quả nhiên vẫn có cách nào."
Cận Phong chưa nói xong thì phía sau đã truyền đến tiếng đóng cửa "rầm", nhìn phía cuối dãy hành lang, sâu trong đôi mắt của Cận Phong dần hình thành lớp sương lạnh.
Chín giờ sáng hôm sau, Cố Tấn Uyên và Cố Dư cùng lên một du thuyền rời khỏi đảo.
Buổi sáng Cận Phong cũng rời đi, lên cùng một chiếc du thuyền với Cố Tấn Uyên và Cố Dư, hành trình định ra là sau khi thuyền cập bến, Cận Phong và Cố Tấn Uyên cùng Cố Dư mỗi người một ngả.
Vì tránh một mình đụng mặt với Cận Phong nên Cố Dư vẫn luôn nghỉ trong khoang thuyền không ra ngoài, ngoại trừ Cố Tấn Uyên lúc đi qua có ghé vào nói chuyện với Cố Dư một lúc thì tới tận trước lúc lên bờ Cố Dư vẫn không có gặp bất cứ ai.
Ngược lại Cận Phong cũng rất điềm tĩnh, suốt hai tiếng thuyền chạy vẫn đứng bên lan can boong tàu hút thuốc nhìn mặt biển, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Lúc du thuyền sắp cập bến, Cận Phong tới tìm Cố Tấn Uyên, nói muốn bàn bạc riêng cùng nhau về việc buôn bán làm ăn, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến tên của Cố Dư.
Cố Tấn Uyên biết Cận Phong chẳng muốn hợp tác gì với y cả, mà Cận Phong cũng biết y không dễ dàng đưa Cố Dư cho hắn, cho nên Cố Tấn Uyên rất tò mò muốn biết Cận Phong muốn bàn bạc chuyện gì với y.
Lúc này là thời gian ăn cơm trưa, Cố Tấn Uyên nói muốn đến một nhà hàng, vừa dùng cơm vừa bàn bạc chuyện làm ăn.
Khi Cận Phong và Cố Tấn Uyên rời đảo đều thông báo cho thuộc hạ đứng ở bến cảng nghênh đón, nhưng gần một nửa đều được sắp xếp nấp đi quan sát tình hình chờ thời cơ ra tay, trong lòng cả Cận Phong và Cố Tấn Uyên đều biết rõ, cho nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM] [Ngược] HƯ THÀNH - Cáp Khiếm Huynh
أدب المراهقينTruyện : HƯ THÀNH Tác giả : Cáp Khiếm Huynh Edit : Chubs Thể loại: đam mỹ, ngược tâm ngược thân, ân oán, lạnh lùng công, kiên cường thụ, hiện đại, 1x1, HE. CP: Cận Phong x Cố Dư Văn án: Em hy sinh tôi để bảo vệ những thứ kia.... Một ngày nào đó... T...