Tôi tự hỏi từ khi nào thì mình có tình cảm khác lạ với Taehyung. Phải chăng từ lần đầu tiên gặp gỡ, em đã khiến trái tim tôi nhận chủ rồi?
Mỗi này bên em đều khiến tôi dở khóc dở cười. Em thông minh trong chuyện tình cảm nhưng cuộc sống sinh hoạt lại ngốc vô cùng. Dáng người em cao gầy, gương mặt nhỏ nhắn lại xinh đẹp, ấy thế mà em luôn giấu mình sau những bộ quần áo quá khổ hay cặp kính tròn ngốc nghếch. Em lười ăn rau nhưng lại thích ăn thịt, lười uống nước nhưng cực kì thích coca, thích đọc sách nhưng lại chẳng bao giờ biết giữa gìn. Em luôn trêu tôi ngốc, thật sự em cũng ngốc nghếch chẳng khác tôi.
Hai kẻ ngốc tìm đến nhau, tưởng không hợp nhau kì thực lại vô cùng ăn ý. Em thích ăn đồ tôi nấu, cằn nhằn tôi khó tính như người già trong khi vẫn ngoan ngoãn cất chai coca vào tủ lạnh, cầm cốc sữa lên uống một hơi cạn sạch. Tôi ngu ngốc trong chuyện tình cảm, ăn nói cũng vụng về, đều nhờ em giúp tôi học hỏi và cải thiện từng ngày, trở thành tôi trưởng thành của hiện tại.
Có lẽ gặp được em chính là định mệnh mà ông trời sắp đặt cho tôi.
- Hoseok, nếu cậu không làm rõ được cảm xúc của mình đối với cậu nhóc, sẽ rất khó để hai người tiếp tục sống chung.
- Mình biết. – Tôi thở dài – Chúng ta đi thôi, đi trong bóng tối cũng được. Tìm được em ấy rồi, có lẽ mình cũng sẽ tìm được câu trả lời ngay thôi.
Vừa dứt lời, trước mắt tôi đã hiện lên dãy số cùng cái tên quen thuộc.
TaeTae
Là Taehyung, em cuối cùng cũng gọi cho tôi rồi.
Tôi gần như muốn hét lên vì ngỡ ngàng, lại sợ gây ra động tĩnh lớn nên đành cố gắng kìm nén. Run rẩy lướt nghe máy, tôi cố gắng che giấu đi nghẹn ngào nơi lồng ngực:
- Taehyung, cuối cùng em cũng nghe máy rồi. Em hiện tại đang ở đâu?
"..."
- Taehyung?
"..."
- Taehyung à có phải em đấy không?
"Chát"
- Có chuyện gì vậy Taehyu...?
"Mày dám lén lút gọi điện, lại định báo cảnh sát hả?"
- ... Ai? – Da đầu tôi như tê dại, môi run rẩy không thể thốt nên lời – Mày... là ai?
"Chát"
"Thằng cứng đầu, đưa điện thoại cho tao."
- Mày là ai... Mày làm gì Taehyung của tao? Em ấy đâu rồi?
Tôi nghiến răng, trái tim đập mạnh từng tiếng tựa như lời cảnh báo vô hình. Tiếng đánh đập vang lên từ đầu bên kia như lưỡi dao bén nhọn xuyên thẳng vào màng nhĩ tôi, đau buốt. Tôi mím môi, cố gắng để bản thân không suy nghĩ quá nhiều nhưng tôi biết...
... Lí trí của tôi sắp bị rút cạn.
"Chát"
"Mày dám cắn tao. Bọn mày đâu ra đạp chết nó cho tao. Phải lấy bằng được cái điện thoại, nhanh lên."
![](https://img.wattpad.com/cover/141938719-288-k900814.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic/AllV/All-couple] Một nửa trái tim
Fanfikce"Taehyung, em có yêu anh không?" "Có." "Yêu bằng nào?" "Bằng một nửa trái tim em." "Tại sao không yêu anh bằng cả trái tim em chứ?" "Vì nửa trái tim còn lại anh đã đánh cắp đi mất rồi."