Maria (Blessed! AU)

185 17 1
                                    

"Maria ban phước lành, giúp con thoát khỏi ác quỷ và tội lỗi đeo bám xung quanh con... Amen."

Người mục sư thì thầm những câu kinh cuối cùng rồi mở mắt ra. Buổi hát thánh ca buổi tối đã kết thúc. Người người trong thánh điện lũ lượt ra về, mang theo những món quà là sự ban phúc đến từ vị Chúa mà họ tin tưởng. Kirishima đứng lặng trên bục giảng với cây gậy bắt nhịp trên tay, bộ áo đen của cậu đầy những vết vôi trắng từ trần điện rụng xuống. Do sự cũ kĩ cổ xưa... Hoặc cũng có thể nói là...

"Ác quỷ..."

Cậu nhìn vào một khoảng trống trước mặt, nơi vốn dĩ chẳng có gì. Vậy nhưng đó là dưới ánh nhìn của một con người chẳng còn chút ít thánh lực nào. Đối với một người lớn lên trong vòng tay của Chúa, sống giữa những con chiên ngoan đạo kể từ khi mới lọt lòng như Kirishima thì lại khác. Nơi chẳng hề tồn tại gì ngoài khoảng không trống trơn, lơ lửng trên bức tượng Chúa Jesu, là một con ác quỷ với mái tóc vàng và cặp sừng màu đỏ bay lơ lửng trên một chiếc vòng cũng màu đỏ và cũng đang lơ lửng nốt.

Nó nhếch mép cười, một nụ cười phải nói là có thể dễ dàng khiến cho người khác phải xiêu lòng.

"Thấy ghê quá đấy, ác quỷ."

Kirishima thở dài bước xuống khỏi bục rồi lẳng lặng đi vào khu nhà phụ. Con ác quỷ vẫn giữ nụ cười vẻ khinh miệt thoắt cái biến thành một làn sương màu đỏ rồi chỉ một lúc sau, nó lại xuất hiện, tay gối trên vai của vị mục sư trẻ. Đôi mắt đỏ của nó ánh lên tia nhìn thích thú. Nó ghé sát khuôn mặt mình vào khuôn mặt vị mục sư rồi liếm nhẹ lên vành tai của cậu ta.

"Cái quái gì thế!?"

Kirishima giật nảy mình né sang một bên, mặt cậu thoáng có chút đỏ ửng. Con ác quỷ vẫn còn lơ lửng trên không trung như đang trêu ngươi. Nó bật cười, một giọng cười có thể nói rằng khá là ranh mãnh. Liếm mép rồi đặt chân xuống mặt đất, nó di chuyển đến trước mặt vị mục sư rồi đặt tay lên cằm cậu.

"À... Cũng có chút màu đỏ này. Quả nhiên có là mục sư thì vẫn chỉ là người thường thôi."

Nó bóp chặt lấy đôi má phúng phính của Kirishima rồi kéo qua lại như thể nó là một món đồ chơi co dãn vậy. Cậu con trai tóc đỏ đứng đực ra mất một chút, rồi nhanh chóng lấy lại toàn bộ tỉnh táo. Mặt vẫn còn hơi đỏ một chút, cậu lấy tay gạt phăng tay con ác quỷ đang trêu đùa mình ra rồi cắm đầu chạy thẳng. 

"Đây đã là lần véo má thứ năm kể từ khi ta còn nhỏ rồi đấy! Sao ngươi chỉ rượt đuổi mỗi mình ta thôi vậy!"

Khóc thét, cậu nhìn ra đằng sau, không thấy nó đuổi theo. Đương nhiên là nó không cần đuổi theo rồi. Một khi có thuật dịch chuyển thì chẳng cần nhấc chân nó vẫn có thể tóm được cậu từ khoảng cách đến cả kilomet. Quả thật là mệt mỏi khi cứ suốt ngày phải nói chuyện với kẻ mà chỉ mỗi mình bản thân mình mới nhìn thấy. Lúc Kirishima lên 5 tuổi, lần đầu tiên cậu gặp được con ác quỷ này. Lúc đó cậu suýt nữa thì bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Do ai cũng nghĩ cậu bị điên, hoặc cùng lắm thì bị ảo tưởng cả. Rồi khi lớn lên một chút, chút nữa thì cậu bị trói thẳng vào giường rồi bị nhét đủ thứ vào mồm chỉ vì họ nghĩ cậu bị quỷ ám. Và kể từ ngày hôm đó, gần như cậu chẳng hề hé răng lấy một lần vì sợ rằng nếu mình cứ tiếp tục nói mãi về con ác quỷ đó, có lẽ cậu sẽ bị họ trói lên cây thánh giá rồi dựng lên bên cạnh bức tượng chúa Jesu mất! Và cậu đã trải qua tuổi trẻ con ngây thơ như vậy đấy.

KiriBaku/BakuShima's Theory of LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ