Trừ phi chết, nếu không đừng mơ rời đi...
Tích Phúc Hồng nằm bên cạnh đống lửa trong đầu đều nghĩ đến một câu. Nàng không có khả năng ở chổ nào làm dược nhân, nàng phải nghĩ biện pháp tìm bà bà, sau đó mau chóng về Vụ Phong cốc, nàng không nghĩ trong giang hồ lăn lộn, liền sợ hôm nay Tiết Bách Hoa, ngày mai Lạc Khuynh Thành, cũng như Tiêu Thê Ngọc....
" Phát ngốc cái gì ! Còn không mau uống thuốc !" Thảo Nhi trong tay bưng chén thuốc đạp Tích Phúc Hồng mấy cước.
Nàng bất đắc dĩ ngồi dậy, chỉ cảm thấy Thảo Nhi trước kia nhanh mồm nhanh miệng, thế nào hiện tại động một cái quyền cước, hại nàng bị đá đau cả người. Hai tay bị trói, Tích Phúc Hồng giương mắt nhìn Thảo Nhi, chỉ thấy nàng chán ghét nhíu mày, kéo Mộc Nhi để nàng mớm thuốc
" Ngươi thật đúng là lớn mật" Thảo Nhi thấy nàng đem thuốc uống xong, tiếp nhận Mộc Nhi đưa tới chén thuốc cười nhạo nói " Làm dược nhân của sư phụ, uống dược đều có chất độc, chính là sợ ngươi không biết sống chết trốn đi, hừ chỉ đợi độc tính phát tác, nhìn ngươi còn không phải chết ở ven đường"
"...ta chỉ muốn tìm bà bà, về Vụ Phong Cốc " Độc giải không được cũng không đáng kể.
Thảo Nhi nghe xong, tức giận đến gương mặt đỏ lên, cái này dược nhân thật sự quật cường! Đều nói không có ở bên cạnh sư phụ, không dùng thuốc sẽ chết, nàng liền thật sự muốn chết ? Liền không nguyện ý làm dược nhân ? Chỉ tiếc việc này không do nàng chọn, sư phụ nếu không chịu thả, nàng cũng đừng hòng đi
"... Mộc Nhi" trong xe truyền đến tiếng gọi yếu ớt, Mộc Nhi nghe nói lập tức chạy lên phía trước, nàng đem Tiết Bách Hoa đỡ lên xe ngựa, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt như giấy trắng, thân thể yếu đuối bất lực, đi đứng đều phải do tiểu đồng đỡ, có thể thấy được nàng bệnh không nhẹ.
Nhìn thấy sư phụ xuống tới, Thảo Nhi lập tức thay đống lửa bỏ thêm gổ, ánh lửa cháy lớn, nóng đến mức Tích Phúc Hồng phải lùi lại vài bước. Tiết Bách Hoa ngồi ở bên trên miếng vải mềm mà Mộc Nhi thay nàng trải xuống, lười biếng, nàng nghiêng ở trên gối mộc, đôi mắt buông xuống nhìn không ra cảm xúc, nàng tiếp nhân chén thuốc Thảo Nhi đưa tới, nhẹ uống vài ngụm liền đẩy ra không uống nửa
" Sư phụ, hàn độc của ngài còn chưa đỡ, cái này là canh bổ khí ngài uống trước đi ?" nàng lo lắng thuyết phục
"....bản y rõ ràng thân thể của mình, trước để qua một bên đi " Tiết Bách Hoa đưa tay vỗ tay Thảo nhi, để nàng cầm chén thuốc đi
Tích Phúc Hồng ở một bên thấy không biết nên có tâm tư gì, chỉ cảm thấy trong ngực phiền muộn, nàng cũng không phải cố ý phá thân để không được làm dược nhân, thế nào lại giống như lỗi của nàng. Nhíu mày lại, nàng cúi đầu lại chuyển đi, lúc này Tiết Bách Hoa chú ý đừng cử động của Tích Phúc Hồng, mị nhãn chớp chớp, mở miệng gọi A Phúc
"....Tới đây... Đến gần bản y..." Tiết Bách Hoa ngoắc ngón tay, muốn Tích Phúc Hồng đi qua
Thấy thế, nàng hận không thể trốn càng xa càng tốt, nào dám đi qua. Thảo Nhi trừng nàng vài lần, bá đạo tiến lên đưa nàng kéo, sau đó để nàng đàng hoàng quỳ gối bên người sư phụ, bất đắc dĩ Tích Phúc Hồng thoát không được cử động của Thảo Nhi, bịch một tiếng ngồi quỳ chân bên người Tiết Bách Hoa.
YOU ARE READING
[Hoàn][BH][Nhất Thụ Đa Công] Thiên Hữu Phúc Hồng - Đào Hoa Chước Chước
Ficción históricaTác Giả: Đào Hoa Chước Chước Editor:Yulsosexy Thể Loại: cổ đại, NP, nhất thụ đa công, chủ thụ, ngược tâm, ngược thân, ngược thụ, ân oán giang hồ, ngược luyến tàn tâm, bách hợp Nhân vật: Tích Phúc Hồng, Thi Thuý Yên, Tiết Bách Hoa, Tiêu Tất Ngọ...