Nghe Nhất Bác hù xong, Chiến bay luôn hồn phách.
Bốn năm trời chăm chỉ học hành, cộng luôn một tháng rưỡi ngày đêm luyện thi đại học không dám ngừng nghỉ. Vậy mà, điểm thi chỉ có 24,75 điểm. Cay hơn là, chỉ thấp hơn điểm chuẩn chỉ có 0,25.
Ước mơ đi học đại học của Chiến sụp đổ rồi.
Nhất Bác ngồi đối diện làm đồ án tốt nghiệp thạc sĩ. Thấy Chiến ngồi thơ thẩn như cái xác không hồn, hai mắt đỏ hồng như sắp khóc. Anh lấy tay che miệng lén cười, vừa cảm thấy xót, vừa cảm thấy đáng yêu. Đã lâu lắm rồi, anh mới có cơ hội trêu cậu.
Đang buồn rầu vì nghĩ mình rớt đại học, Chiến nghe thấy tiếng cười của Nhất Bác, cậu liền lừ mắt nhìn anh.
Đang buồn gần chết, mà anh còn đành lòng cười cậu. Anh thì hay rồi, thi đâu đậu đó. Còn cậu thì xác định luôn, ở nhà làm dâu là chắc rồi.
Sao mà ông trời bất công vậy.
Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt của Chiến liếc mình, vội hắng giọng vài cái đứng lên đi qua ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm cậu vào lòng:
- Ở nhà với anh không vui sao? Em đi học, có khác gì đang làm anh dễ mắc bệnh tim đâu.
Chiến liếc Nhất Bác, hừ giọng một cái rồi khoanh tay trước ngực:
- Vậy sao anh không nghĩ đến việc, mỗi ngày anh ở trong bệnh viện, cứ đi đến đâu là con gái nhìn theo đến khuất bóng đến đó, em ở nhà có sợ không? Nói vậy mà cũng nói được?
Nghe vợ nhỏ nói xong, Nhất Bác vội gãi gãi đầu. Anh là bác sĩ, chứ có phải là tài tử đâu mà con gái đổ ầm ầm như Chiến nói.
Thấy hai má của Chiến phồng lên như con sóc, Nhất Bác biết cậu buồn quá hóa giận. Anh biết thân biết phận, vội bóp vai cho cậu, vừa nhỏ nhẹ năn nỉ.
Thấy Chiến cứ nguých mắt nhìn. Trong lòng Nhất Bác thầm hy vọng, khi cậu biết mình đậu ngành y tá, thì đừng có đá anh ra sofa.
Một mình Vương Thanh làm bạn với sofa hai tuần đủ rồi, đừng kết nạp thêm người nữa.
Ngủ sofa đau lưng lắm.
Hai ngày sau, giấy báo điểm thi đại học được gửi đến nhà. Chiến cầm phong bì trên tay, vừa xé miệng thư vừa cầu khấn mình đủ điểm. Cậu không muốn một tháng rưỡi làm con ong chăm chỉ, bị đổ sông đổ biển đâu. Càng không muốn công sức Nhất Bác ôn thi cho cậu bị uổng phí.
Nhìn điểm thi của mình và điểm chuẩn cả trường đại học Y Dược Robinson ghi trong giấy báo, mà tưởng mình đọc nhầm.
Con số 29,75 nhảy múa liên tục trước mặt cậu, trong khi điểm của trường chỉ có 26,5 điểm thôi. Tức là cậu dư đến 3,25 điểm.
Sau khi Chiến dụi mắt mấy cái, thấy điểm số vẫn như vậy thì mừng đến mức ôm chầm lấy bà cả.
Đột nhiên Chiến buông bà cả ra, nhìn điểm một lần nữa như phát hiện ra điều gì liền quay qua hỏi cô hai Thắm:
- Chị hai! Năm nay có biết chỉ tiêu của trường lấy điểm sàn không chị?
Cô hai Thắm nghe xong thì thành thật trả lời:
BẠN ĐANG ĐỌC
[LONGFIC-BJYX]- KẺ HẦU VÀ CẬU CHỦ
FanfictionTác giả: Tâm Nguyễn Thể loại: B&B, sinh tử văn, niên đại Nhân vật: Bác Chiến War: - KHÔNG TIẾP ONLY TIÊU CHIẾN HAY ONLY VƯƠNG NHẤT BÁC - KHÔNG TIẾP ANTI - KHÔNG TIẾP THANH NIÊN NGHIÊM TÚC -KHÔNG TIẾP BẠCH LIÊN HOA - KHÔNG TIẾP TRÀ XANH