Trần Nhất Nhiên thanh âm mang theo âm thanh non nớt, nhưng mà lời nói ra lại hết sức trưởng thành.
Chân Điềm làm sao đều không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, ngây người một chút, mới cười ha ha hai tiếng: "Thiện Thiện, đây là ai nói với cháu?"
Trần Nhất Nhiên nhướng mày lên, dáng vẻ mười phần khổ não: "Kỳ thật trước đó bà ngoại sắp xếp cho cậu mấy lần xem mắt, nhưng những tỷ tỷ kia biết cậu mang theo cháu, liền không cần cậu nữa"
"Ách..." việc Trần Tuý xem mắt đây là lần đầu cô nghe nói, tuổi của anh cùng Chân Hi không chênh lệch nhiều, trong nhà cô cũng đang bận bịu sắp xếp cho Chân Hi xem mắt, nghĩ đến nhà Trần Tuý cũng là cấp bách, "Thiện Thiện a, cháu xác định là những tỷ tỷ kia không muốn cậu sao? Cũng có thể là cậu cháu không muốn những tỷ tỷ kia thì sao?"
Trần Nhất Nhiên trong con ngươi lộ ra một chút kinh ngạc, tựa như là chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này: "Thật sao? Bất quá những tỷ tỷ kia xác thực là không có đẹp mắt như chị Điềm Điềm nha, khả năng là cậu không muốn bọn họ đi."
Mặc dù Chân Điềm trong lòng biết Trần Nhất Nhiên câu nói này không có ý tứ gì khác, thế nhưng trên mặt vẫn không hiểu sao đỏ một chút: " Cậu cháu điều kiện tốt như vậy, chắc chắn sẽ tìm được vợ, cháu không cần quan tâm như vậy đâu."
"Vâng" Trần Nhất Nhiên gật gật đầu, bộ dáng mười phần nhu thuận, "Cái kia chị Điềm Điềm có thể làm vợ của cậu sao?"
Chân Điềm: ". . ."
Cô cầm tay lái, ho hai tiếng: "Thiện Thiện, chị đang lái xe, không nên cùng chị tán gẫu nha."
"Vâng." Trần Nhất Nhiên đáp, an tĩnh không có mấy giây, lại ngửa đầu nhìn xem Chân Điềm, "Nếu như chị Điềm Điềm cùng cậu ở cùng một chỗ, em có thể ở lại trường, kì nghỉ đông hàng năm và hè sẽ trở về, cam đoan không ảnh hưởng đến chị và cậu nha. Phòng của em hiện tại, cũng có thể để cho con của chị và cậu về sau nha a."
Chân Điềm hơi sững sờ, quay đầu nhìn cậu bé một cái. Trước đó Trần Tuý đã nói qua với cô về thân thế của cậu bé, cô biết bởi vì cha mẹ đều không có ở đây, rất không có cảm giác an toàn, so với những đứa trẻ khác trưởng thành sớm hơn. Nhưng cô là không nghĩ tới, cậu bé có thể nói ra những lời như vậy, hiểu chuyện đến đau lòng người.
Cô điều khiển cảm xúc, chậm rãi nói ra: "Thiện Thiện, cậu em rất thương em, cho tới bây giờ không có cảm thấy em là gánh nặng, cho nên em không cần tự cho mình là gánh nặng. Em thông minh như vậy, đáng yêu như vậy, về sau bất luận là cậu cùng ai ở cùng một chỗ, khẳng định đều sẽ thích em."
Trần Nhất Nhiên con ngươi giật giật, rốt cục nghiêng đầu đầu đi xem phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Tâm tinh của Chân Điềm bởi vì Trần Nhất Nhiên câu nói, trên đường đi không thể nào bình tĩnh được. Cũng toàn bộ hành trình cô đều theo sau Trần Tuý, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều. Đường xá hôm nay coi như không tệ, không có kẹt xe, bọn họ tại trong vòng một giờ, liền đã đến công viên trò chơi.
Trần Túy bình thường bận rộn công việc, không có gì cơ hội mang Trần Nhất Nhiên đến công viên trò chơi, Trần Nhất Nhiên ngoài miệng không nói, trong lòng đã sớm muốn tới chơi.
BẠN ĐANG ĐỌC
12 độ ngọt - Bản Lật Tử
RomansaTên gốc: 12 Độ Ngọt. Tác giả: Bản Lật Tử. Số chương: 73 chương. Tình trạng edit: Hoàn Văn án IBU là đơn vị đo độ đắng được người ủ bia trên toàn thế giới sử dụng, người ta có thể cảm nhận được vị đắng từ 12 độ IBU trở lên. Mà Chân Điềm là đơn vị đo...