Chap 48: Nếu có thể thương lượng về việc hôn sự thì càng tốt hơn

66 6 0
                                    

Cách bữa cơm tối còn mấy tiếng, mẹ Trần Tuý tự mình nướng một chút bánh ngọt cho Chân Điềm.  Trần Túy cùng Trần Nhất Nhiên thấy bà để bánh ngọt trên bàn,  đều không có đưa tay đi lấy. Chân Điềm đần độn cầm một cái, khích lệ nói: "Thật đáng yêu a!"

Mẹ Trần Tuý được khen ngợi, lộ ra hết sức cao hứng: "Mau nếm thử hương vị thế nào."

"Vâng" Chân Điềm xé bao giấy bên ngoài, cắn một cái

"Ăn ngon không?" Chân Điềm vừa mới ăn xong, mẹ  Trần Túy liền lo lắng hỏi 

Chân Điềm nụ cười trên mặt cứng ngắc lại một cái chớp mắt, hơi có vẻ khó khăn nuốt xuống thức ăn trong miệng, cười đối mẹ Trần Túy nói: "Ăn thật ngon." 

Mẹ Trần Túy  nghe, phá lệ cao hứng: "Vậy thì tốt quá, con ăn nhiều một chút, lão Trần đều không ăn những cái này."

"...vâng, cảm ơn dì." Chân Điềm nhìn trên bàn xanh xanh đỏ đỏ đồ ngọt, rơi vào trầm tư.

Trần Túy cầm lấy một cái tiểu bánh ngọt, đưa cho Trần Nhất Nhiên: "Trần Nhất Nhiên thích nhất những này, hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, ăn nhiều một chút."

Trần Nhất Nhiên: ". . ."

Biết là ngày quốc tế thiếu nhi còn muốn hố mình!

Mẹ Trần Tuý còn thích làm bánh sấy khô, nhưng bởi vì công việc bận rộn, lâu lâu mới làm một chút. Nhưng sau khi làm xong cũng không ăn, bởi vì bà cảm thấy ăn vào sẽ bị mập.

Thế là tất cả bà đều đưa cho lão Trần cùng Trần Túy Trần Nhất Nhiên ăn.

Lão Trần hoàn toàn không muốn ăn, nếm qua một lần về sau liền thề cũng không tiếp tục ăn, còn ngay thẳng phê bình mẹ Trần Túy làm hương vị có bao nhiêu kỳ quái. Trần Túy cùng Trần Nhất Nhiên mặc dù ngoài miệng khen lấy ăn ngon, nhưng mỗi lần đều lề mà lề mề ăn đến không nhiều.

Mặc dù như vậy, sự nhiệt tình của mẹ Trần Tuý vẫn không bị đả kích đến. 

Dù sao làm xong bà cũng không ăn :)

Chân Điềm ăn xong bánh ngọt, liền uống một ngụm nước. Trần Tuý đến bên tai, khẽ nói với cô: "Mặc dù mẹ anh làm bánh hương vị hơi kì quái, nhưng sẽ không đau bụng đâu."

Chân Điềm nhếch môi, gật đầu cười.

Mẹ Trần Tuý thấy cô ăn xong, lại cầm một cái pudding đưa cho cô: "Ăn nhiều một chút, buổi trưa con đều chưa gì."

"Cảm ơn dì" Chân Điềm tiếp nhận pudding, nhẹ nhàng hít hà. Ngửi thấy không có cái gì kỳ quái hương vị, còn có nồng đậm mùi sữa, hẳn là sẽ không rất khó ăn đi. 

Cầm lấy thìa nếm thử một miếng, hương vị so bánh ngọt tốt hơn một chút, nhưng vẫn là quá ngọt.

Trần Túy thấy cô chậm rãi ăn, đem trong tay nàng pudding cầm tới: "Một hồi còn ăn cơm tối, vẫn là không nên ăn nhiều như vậy món điểm tâm ngọt, giữ bụng lát nữa ăn thức ăn."

Chân Điềm nói: "Tốt!"

Lão Trần ở bên cạnh lành lạnh nói một câu: "Con cũng không cần ỷ vào con gái người ta lần đầu tiên tới, liền đem ngươi đám đồ chơi này đều đưa cho người ta ăn." 

12 độ ngọt - Bản Lật TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ