Tiêu Vũ không nghe thấy anh ta nói gì nên chỉ kêu anh ta vào bếp rửa tay rồi tự dọn dẹp đống lộn xộn. Tiêu Vũ rửa bát xong đi ra khỏi bếp, thấy anh trai mình không biết ra ngoài lúc nào bèn hỏi Lăng Ba đang xem TV, Lăng Ba nói, "Tiêu Ninh nói có thứ cần mua, vì vậy cậu ta đã đi ra ngoài, còn nói rằng sẽ trở về sớm." Anh ta hoàn toàn coi nơi này là nhà riêng của mình.
Tiêu Vũ gật đầu, thấy bên ngoài có gió thổi qua, liền lấy chăn đắp cho bà cố đang ngồi trên ghế.
Lăng Ba ở trong nhà thấy không khỏi lẩm bẩm một mình, "Sao mà hai đứa con nhà họ Tiêu lại hiểu chuyện như vậy? Lớn lên cũng làm người ta thích." Trông anh ta như lão cổ hủ.
Khi ra khỏi nhà bà cố, trước sau là những con ngõ ngoằn ngoèo, góc tường có cỏ xanh, trên đầu có mấy cành cây nhô ra từ sân nhà người khác, hoa đào trên cành đã nở rực rỡ, càng nhìn càng thích thú vui vẻ. Trước đây Tiêu Ninh không thích hoa đào lắm. Anh nghĩ màu hoa của nó quá rực rỡ, màu hồng là màu chỉ có con gái mới thích. Bây giờ nhìn thấy hoa đào trộm mọc ra từ trên tường, cảm giác tâm tư thoáng cái sống động.
Có lẽ đó là dư âm ngày xuân cây xanh vẫn đương đâm chồi nảy lộc, ánh nắng vừa phải, cả người tĩnh lặng, anh dừng lại ngửa đầu nhìn lên đóa hoa đào mỏng manh tươi đẹp.
Làn da của thanh niên trong suốt, bị nhuộm bởi ánh nắng ấm áp yếu ớt trên đầu, bỗng sinh ra vài phần thanh nhuần như măng mọc sau cơn mưa. Một chút anh khí trên khuôn mặt hơi thanh tú, chiếc cổ trắng nõn thon dài kéo dài đến tận dưới hàng cúc áo sơ mi, thân hình gầy gò là cái loại hoàn toàn non nớt, nhưng không hề thái quá, khi nhìn thấy khiến người ta không khỏi cảm thấy tim đập nhanh gấp đôi lần.
Phong Thành đứng cách đó không xa, hai tay đút túi quần tây đen, mừng rỡ khi bắt được vẻ đẹp bất ngờ của khoảnh khắc này.
Đôi mắt hắn là nước hồ tối đen, thỉnh thoảng có chút vui mừng, và lấp lánh, như thể cả dải ngân hà trên bầu trời sụp đổ vô cớ, một mảnh nước tỏa sáng.
Sau buổi trưa, ánh nắng dịu dàng tràn từ trên xuống dưới, mơ hồ lồng lên trên khuôn mặt trên cơ thể của hai người bọn họ, và trong đôi con ngươi ý cười sâu xa. Không khí lập tức trở nên an lành và tường hòa, bụi trong không trung bay chậm rãi như vươn mình nhảy múa vui vẻ dưới ánh mặt trời.
Tiêu Ninh vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy hắn.
Một người đàn ông với phong thái tao nhã cùng nụ cười dịu dàng, nếu thay đổi địa điểm và thời gian, Tiêu Ninh chắc chắn sẽ cảm thấy rằng đây là một sự tồn tại gần với thiên thần. Tuy nhiên, bàn tay của các thiên thần được chia thành trái và phải, và thiên thần sở hữu cả vẻ đẹp lẫn bóng tối, khi cười thì tao nhã vô cùng, khi không cười thì tà ác như quỷ ma.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trọng sinh Tế thuỷ trường lưu - Đam mỹ
Ficción GeneralĐam mỹ Trọng sinh Tế thuỷ trường lưu Tác giả: Tố Phi Liễu Dịch: Nogochan Dài: 70 chương Tiến độ: đã hoàn. Ngày 30/06/2021 Văn án Kiếp trước Tiêu Ninh là một người xấu. Kết cục của một kẻ xấu là bị người mình thích...