[chương 30] Thủy trại

4.7K 154 18
                                    

Không quá ba ngày sau, Tương Thanh đã nhận thư của Mộc Lăng phái người từ Tu La Bảo đưa tới, trong thư nói, muốn đối phó với cù sưu cần phải có mấy loại dược vật đặc hiệu, y đang cùng Tần Vọng Thiên lên đường tìm kiếm, khi nào tìm đủ sẽ tới tao ngộ. Cù sưu cũng giống như độc trùng thông thường, sợ nhất là lửa và hùng hoàng tửu*, hơn nữa đối với người sống vô hại, vậy nên tạm thời không cần lo lắng. Về phần Lam Diễm có chút khó giải quyết, Mộc Lăng muốn bọn họ lưu lại độc phiêu, đợi y đến nghiên cứu điều chế giải dược. Nếu sơ ý trúng phải Lam Diễm, nhất định phải ngàn vạn lần cẩn thận, dùng dao cắt bỏ toàn bộ phần thịt quanh miệng vết thương, bằng không trong một đêm sẽ cháy thành tro bụi.

Đặt bức thư xuống, Tương Thanh nhẹ nhàng thở ra, nghe ngữ khí của Mộc Lăng, tựa hồ đối với việc giải độc này rất tự tin, vậy nên y cũng an tâm phần nào.

Thấy Ngao Thịnh ngồi một bên dường như tâm tình không yên, Tương Thanh cầm thư đưa qua, hỏi, "Có muốn xem không ?"

Ngao Thịnh nhún vai, đáp, "Nhìn biểu tình của ngươi là biết Mộc Lăng đã có biện pháp."

"Huynh ấy nói đối phó cù sưu chắc chắn có biện pháp, bất quá về phần Lam Diễm còn phải nghiên cứu một chút." Tương Thanh thấp giọng nói. Ngao Thịnh chỉ gật gật đầu, có chút miễn cưỡng ngồi một bên ngẩn người, hai người đều im lặng, một lúc lâu sau mới nghe Tương Thanh hỏi, "Ngươi ... còn ghi hận bang chủ bọn họ sao ?"

Ngao Thịnh sửng sốt, giương mắt nhìn y, không nói lời nào.

Tương Thanh thấy hắn lăng im không đáp, nghĩ nghĩ một hồi, lại nói, "Kỳ thực Tiểu Hoàng rất quan tâm đến ngươi."

Ngao Thịnh bật cười, nói, "Ta vì cái gì phải ghi hận bọn hắn chứ ? Về Tiểu Hoàng, huynh ấy là thân nhân duy nhất của ta, lúc nhỏ đối với ta rất tốt, còn giúp ta chiếm được giang sơn, tối trọng yếu là đã đem ngươi cho ta, ta tạ ơn huynh ấy còn không kịp. Nhân sĩ của Hắc Vân Bảo cùng Tu La Bảo đều là thần dân của Thịnh Thanh ta, bọn họ dù có cường đại cũng không uy hiếp được hoàng quyền, mặt khác còn có thể làm rào chắn tự nhiên thủ vệ biên cảnh một phương, ta xem bọn họ cũng thực thuận mắt."

Tương Thanh nghe ngữ khí Ngao Thịnh rõ ràng là xem người ta không vừa mắt, tâm tình còn có chút giống như đang giận lẫy, liền hỏi, "Vậy sao mỗi lần nhắc Tu La Bảo cùng Hắc Vân Bảo, ngươi luôn tỏ ra mất hứng như vậy ?"

"Bởi vì ngươi luôn xem trọng bọn họ hơn ta." Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh, trả lời như thể đó là điều hiển nhiên, "Cho nên ta ghen a."

Tương Thanh lặng im cúi đầu, Ngao Thịnh bất đắc dĩ nhăn mặt nhíu mày, nhỏ giọng nói, "Ngươi cũng quá thành thật đi. Sao không thể phủ nhận một lần, coi như nói dối cho ta cao hứng cũng được a."

Tương Thanh mở to mắt nhìn Ngao Thịnh, thầm nghĩ, chuyện này cũng có thể đem ra nói dối được sao ?

Ngao Thịnh dở khóc dờ cười, người này thật là, muốn chọc tức chết người ta đi, bất quá chính mình cũng thật nhỏ mọn, lại vì ngốc tử đơn thuần này mà ghen tức nháo lộn, vậy nhưng vẫn say mê y đến chết đi sống lại.

Lúc này, Văn Đạt đi đến trước cửa, nói với Ngao Thịnh, "Hoàng thượng, Quý tướng xin cầu kiến."

"Ân, cho ông ấy vào." Ngao Thịnh gật gật đầu. Tương Thanh muốn đứng lên lại bị hắn kéo ngồi xuống bên cạnh, cùng lúc đó, Quý Tư tay cầm chiết tử hoang mang chạy vào, trên mặt nhễ nhại mồ hôi.

Thịnh Thế Thanh Phong (Edited)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ