WuchangxEmily (82)

202 22 5
                                    

vAnh1901! BaoNhuNguyen3005! Hàng của hai bạn đây!!!

Rain's City- thành phố của những cơn mưa. Một nơi mà quanh năm suốt tháng luôn ẩm ướt đến khó chịu. Cho dù là mùa xuân hay mùa hạ, là mùa thu hay mùa đông, từ ngày đến đêm đều tí tách mưa rơi. Những ai mới chuyển đến đây hầu như sẽ bị cảm bởi vì cơ thể chưa kịp thích ứng với kiểu thời tiết quái dị như vậy, trời đang nắng chang chang là thế nhưng vẫn lất phất vài hạt mưa, tuyết đang rơi là thế nhưng mưa cũng không dừng.

Emily đang tản bộ dưới trời chiều se lạnh sau một ngày mưa như trút nước, cô mặc một bộ váy đỏ đơn giản và khoác thêm chiếc áo mưa màu vàng, đầu đội mũ và tay cầm theo một chiếc ô nhỏ xinh xắn. Nền trời trong xanh tựa như biển cả đang trôi lơ lửng, nhỏ từng giọt nước xuống trần gian. Emily khá thích tiếng mưa rơi lộp độp trên chiếc ô của mình, nghe mới thư giãn làm sao. Khi cô đi ngang qua bờ sông, nhìn thấy một đứa trẻ lúi cúi người làm gì đó, liền hốt hoảng vội trượt xuống con dốc mà chạy đến:

- Nè, em đang làm gì thế?- cô thở hồng hộc, nhìn kĩ mới thấy cậu bé ngồi không quá gần con sông, trong lòng nhẹ hẳn đi phần nào.

- Thả thuyền giấy ạ- cậu chớp chớp đôi mắt không hiểu gì.

- Em không nên chơi ở đây đâu, nguy hiểm lắm, trời cũng lâm râm mưa nữa, sẽ ốm đó, ngoan, em về đi nha- cô ngồi xuống, dịu dàng nở một nụ cười, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu bé.

- V-vâng ạ- nói rồi cậu loay hoay đeo balo lên rồi chạy đi, gương mặt vẫn còn ngơ ngác lắm.

Khi cái bóng nhỏ ấy khuất hẳn, Emily mới thở phào, lúc nãy đúng là muốn doạ chết cô mà, các bậc phụ huynh cũng quá là ỷ y đi, thời tiết ở đây rất khó lường, nên dòng sông cũng không hề dễ chịu, nếu có chuyện gì xảy ra biết phải làm sao đây?

Emily định xoay người bước đi thì trông thấy có một chiếc ô dưới gầm cầu, là ai để quên sao? Cô tò mò tiến đến, cầm lên ngắm nghía, chiếc ô nửa trắng nửa đen, thêm hoa văn nho nhỏ lấp lánh ánh vàng thật xinh đẹp, cô dường như đã bị nó cuốn hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. "Đẹp thế này mà lỡ bị ai cắp mất thật quá uổng, hay là mình giữ hộ, ngày mai có ai đến tìm thì chạy về nhà lấy trả là xong", nghĩ rồi cô quyết định mang theo chiếc ô ấy về nhà.

Từ ngày hôm đó đến nay cũng cả tháng hơn, Emily cứ có cảm giác là nhà có thêm ai, nhưng cuối cùng cô cũng không quá bận tâm nữa, chắc có lẽ là do stress vì công việc nên đâm ra nghĩ ngợi lung tung. Cô thường xuyên đến bờ sông sau giờ tan làm hơn để xem chủ nhân của chiếc ô có đến tìm không, mà có vẻ như là không rồi, nó đẹp đến vậy mà lại nỡ bỏ sao? Cô luôn tự hỏi như thế.

Hôm nay vừa về đến nhà, cô chuẩn bị mở cửa thì có bác hàng xóm vẫy tay gọi:

- Emily, Emily, cháu qua đây một chút đi!

- Có gì không ạ?- cô bước qua, nhướng mày thắc mắc.

- Ờm...cái này hơi khó nói một chút, nhưng mà...gần đây ấy, khi cháu vắng nhà, bác đều thấy có hai cái bóng, một trắng một đen lượn lờ trong nhà cháu- bác hàng xóm thỏ thẻ.

Bông hoa nhỏ giữa chiến trường đổ nátNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ